Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền đứng ở bên giường, vẻ mặt căng thẳng, lông mày và lông mi run rẩy nhè nhẹ, tỏ rõ sự khẩn trương trong lòng, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào đôi tay bận rộn của Gia Cát Toàn Cơ, hai bàn tay nắm chắt!
Sở Vân Hách nằm dựa trên tấm đệm mềm, thần sắc đạm mạc nhìn chằm chằm một chỗ, đôi mày chau lại và ánh mắt âm u, sâu không thấy đáy, làm cho người khác không thể suy đoán ra cảm xúc giờ phút này của hắn.
“Vương gia, ta sẽ bôi thuốc, đây là kim sang dược tốt nhất, hiệu quả rất mau, nhưng mà sẽ có chút đau, ngươi phải cố gắng chịu đựng!” Gia Cát Toàn Cơ ngước mắt, nhẹ giọng nói.
“Được rồi, làm mau một chút.”
“Được!”
Chiếc bình sứ trắng được mở ra, Gia Cát Toàn Cơ mang thuốc bột màu vàng rắc đều vào miệng vết thương trên cánh tay trái của Sở Vân Hách, Sở Vân Hách mày đen chau lại, không than một tiếng nào, bàn tay nắm chặt đệm giường dưới thân.
Bôi thuốc xong, Gia Cát Toàn Cơ dùng băng gạc băng bó kỹ, nhìn Sở Vân Hách, nói: “Vương gia, trên mũi tên này tuy rằng không có độc, nhưng cũng sẽ làm tổn thương xương cốt, cho nên muốn khỏi hẳn, phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa tháng, không thể đụng nước, không thể ăn đồ chua cay, một ngày thay thuốc một lần .”
“Được, bổn vương sẽ nhớ kỹ.” Sở Vân Hách gật đầu giọng thản nhiên.
“Tiện đây ta sẽ chẩn lại mạch cho ngươi.” Gia Cát Toàn Cơ nhẹ nhàng chậm chạp cười một tiếng, tiếp tục xem mạch cho Sở Vân Hách, ngừng một chút nhíu mi nói: “Bệnh thương hàn còn chưa khỏi hẳn, Vương gia, ngươi không uống thuốc sao?”
“Sở Vân Hách chần chờ một lúc, không định trả lời, nhưng ánh mắt của Gia Cát Toàn Cơ vẫn chăm chú nhìn hắn không buông, hắn đành phải xấu hổ nói thật: “Toàn Cơ, ngươi biết bổn vương không thích uống thuốc, lần này, miễn cưỡng cũng uống được vài thang.”
Gia Cát Toàn Cơ không nói gì, bực mình nhìn Sở Vân Hách, trầm mặc thật lâu, sau nhịn không được giận dữ nói: ” Sinh bệnh như vậy mà ngươi nói không thích uống thuốc thì có thể không uống được sao? Thân mình của ngươi chính là làm bằng sắt hay sao, nếu không cố gắng cũng sẽ không khỏe lại được!”
“Toàn Cơ!” Sở Vân Hách khóe miệng co rúm, môi mím chặt: “Chuyện bổn vương bị thương hôm nay, tuyệt đối không thể lan truyền đi ra ngoài, điểm ấy hẳn là ngươi biết, về phần thuốc, ta nhất định uống, ngươi đừng quá lo lắng.”
“Ta đương nhiên biết, nếu không thì người đến xem vết thương cho ngươi sẽ là Thái y chứ không phải ta!” Gia Cát Toàn Cơ bất mãn bĩu môi, ngạo nghễ hỏi Nhiếp Huyền: “Vương gia làm sao có thể bị thương như vậy?”
“Toàn Cơ tiên sinh, buổi chiều …”
“Câm miệng!”
Nhiếp Huyền vừa mở miệng, Sở Vân Hách liền lạnh mặt chặn lại, đồng thời ra lệnh: “Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền, truyền lệnh bổn vương, kêu Tiểu Xuyên Tử đem bữa trưa vào phòng cho Tiểu Sơ Tử, sai người có thân thủ tốt âm thầm bảo hộ hắn, bổn vương không muốn hắn có chuyện, hiểu chưa?”
“Chủ tử!” Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền ngẩn người, thấy ánh mắt lạnh kia vội vàng nhìn xuống, cúi đầu cứng ngắc, “Dạ, nô tài tuân mệnh!”
Lúc hai người sắp rời khỏi thì dường như Sở Vân Hách lại nhớ ra chuyện gì, nét mặt lạnh nhạt ra lệnh: “Còn nữa, nếu Tiểu Sơ Tử đến Dự viên, ngăn lại, bổn vương không muốn gặp hắn!”
“Dạ, chủ tử! Nô tài cáo lui!”
Hai người nghe vậy, trên mặt lại lập tức vui vẻ, lần này trong thanh âm trả lời có thể nghe ra rất hân hoan, sau đó nhìn nhau, lui đi ra ngoài.
“Tiểu Sơ Tử?” Gia Cát Toàn Cơ trước mắt nghi hoặc nhìn về phía Sở Vân Hách, một lời trúng đích hỏi:”Vương gia, việc ngươi bị thương cùng người này có liên quan sao?”
Sở Vân Hách liếc nhìn hắn một cái, mệt mỏi nhắm hai mắt lại nói: “Đúng vậy, Tiểu Sơ Tử là một tên thái giám mười bảy tuổi, mũi tên kia là bắn về phía hắn,bổn vương thay hắn cản lại.”
“Cái gì?” Gia Cát Toàn Cơ ngẩn người, kinh ngạc mở to mắt,”Vương gia vì một tên thái giám mà đỡ tên? Việc này có khó tin quá không!”
“Ừm, đích xác là khó có thể tin được, nguyên nhân này, thật ra bổn vương cũng không rõ ràng lắm.” Sở Vân Hách buồn bực bấm tay xoa giữa tâm mi, mắt nhắm lại rồi mở ra, nhìn về phía Gia Cát Toàn Cơ, cau mày, “Toàn Cơ, bổn vương cùng ngươi quen biết nhiều năm, tình cảm như huynh đệ, nên cũng sẽ không dấu ngươi, đầu xuân thì ngươi từng nói, bổn vương tướng mạo năm nay sẽ mệnh phạm đào hoa, nhưng lần này đào hoa không xuất hiện, bổn vương lại cảm thấy là mệnh phạm thái giám !”
“…..” Gia Cát Toàn Cơ như trúng ngũ lôi oanh đỉnh, im lặng một lúc, rồi trợn tròn tròng mắt hỏi:
“Làm sao có thể được? Ta xem tướng nhất định chuẩn, Vương gia, ngươi đừng nói cho ta, ngươi thích cái tên thái giám kia nha? Đào hoa của ngươi khẳng định sẽ xuất hiện, ngươi đừng vội, chúng ta là nam nhân bình thường, thích cô nương, không thể thích một tên thái giám đâu!”
“Bổn vương biết, nhưng là…” Sở Vân Hách vạn phần rối rắm cùng buồn bực, chân mày càng cau lại, “Toàn Cơ, ngươi không biết, tên thái giám kia tướng mạo có thể so với Phan An, người xinh đẹp hoạt bát hài hước, rất ngạo khí, rất to gan, hành động, lời nói rất thú vị, khắp người như ẩn chứa một cỗ linh khí, làm cho ta không kìm lòng được bị hắn hấp dẫn, tuy rằng lý trí rất rõ ràng, chỉ là trong lòng luôn không tự chủ được.”