Sắc mặt Trầm Vân Tân ngưng trọng mấy phần: “Là chuyện về binh khí cùng thuốc nổ, liệu trong ba ngày ngươi có làm được không?” Trong lòng Trầm Vân Tân đã biết được đôi phần, chỗ binh khí cùng thuốc nổ này ít nhiều có chút quan hệ tới Phượng Linh điện. Mặc dù Ông Ích đã bị đánh ngã, nhưng chỗ binh khí cùng thuốc nổ do hắn để lại kia lại khiến người người đỏ con mắt.
Mặc dù hắn không nói thẳng, nhưng trong lòng Lý Quý Hâm lại biết rất rõ: “Sao thế? Đây là Thái tử điện hạ lo lắng ta không tìm được binh khí cùng thuốc nổ, sẽ bị rơi vào kết cục giống như Ông Ích hay sao? Ngược lại là Điện hạ rất quan tâm tới ta nha. Lẽ nào Thang Thái phó cuối cùng lại không ăn giấm nữa?”
Trầm Vân Tân cười một tiếng: “Ngược lại, ta lại không cảm thấy nữ phó sẽ không tìm được binh khí cùng thuốc nổ. Chẳng qua sau khi tìm được binh khí cùng thuốc nổ rồi thì sẽ thế nào?” Trên mặt Trầm Vân Tân mang nụ cười đầy ý vị thâm trường: “Ta thực sự rất hy vọng nữ phó sẽ tới Thái Tử cung của ta làm việc.”
Lý Quý Hâm biết rằng, ai cũng thèm thuồng chỗ binh khí cùng thuốc nổ này. Không biết đang có bao nhiêu người đang giương mắt chờ cho Lý Quý Hâm tìm được binh khí cùng thuốc nổ để rồi sau đó chen nhau ra tay chiếm đoạt. Nàng vừa cười vừa đáp: “Nếu như bây giờ ta tới Thái Tử cung của ngươi, nhưng rồi không tìm được binh khí cùng thuốc nổ, có phải sẽ bị Thái Tử cung của ngươi xử phạt hay không?”
“Ít nhất ta có thể bảo đảm tính mệnh của ngươi sẽ không việc gì.” Trầm Vân Tân trả lời.
Lý Quý Hâm chỉ cười mà không trả lời vấn đề này: “Đã trễ lắm rồi, ta phải đi An Ninh các để gọi A Dao dậy đi học. Thái tử điện hạ không cần phải đi giáo trường tập võ hay sao?” Thái độ rất rõ ràng, có đánh chết cũng không đi Thái Tử cung.
Trầm Vân Tân cũng không tức giận: “Nữ phó đại nhân võ nghệ cao siêu, nếu không thì hãy tới giáo trường chỉ điểm cho ta mấy chiêu, như thế cũng rất tốt.”
Lý Quý Hâm đưa tay một đầu ngón tay: “Cái này, phải được công chúa đồng ý.” Nói xong liền đi ngay, hoàn toàn không còn sự ôn hòa như khi còn cùng nhau liên thủ trước đó nữa.
Trong lòng Trầm Vân Tân rất tức giận, cô gái này cũng thật là, vừa qua cầu liền rút ván!
Vì ngăn cản không cho Lý Quý Hâm đưa mình đi giáo trường, Trầm Dao Quân đang ra sức đọc sách. Khi Lý Quý Hâm bước vào thư phòng của An Ninh các, nàng nhìn thấy trên đầu Trầm Dao Quân thắt một giải lụa trắng, trên giải lụa ấy viết dòng chữ “Cố gắng phấn đấu” bằng mực đỏ tươi. Lý Quý Hâm nhất thời sợ ngây cả người. Nàng tiến lên sờ trán Trầm Dao Quân một cái, thật may, không phải bị lên cơn sốt.
Công chúa viết thoăn thoắt, trang sách xoạt xoạt lật giở, trên mặt nàng là hai quầng mắt đen thui nổi bật trên gương mặt trắng nõn, tròn trịa. Trông cực kỳ giống gấu trúc.
Trên tay của nàng là một quyển “Sách lược trị quốc”, trông nàng căng thẳng như học trò trước lúc vào phòng thi vậy. Điều này khiến cho Lý Quý Hâm phải thất kinh.
Thanh Thư ở một bên sốt ruột lên tiếng trước: “Nữ phó đại nhân, tối hôm qua sau khi ngài trở về, công chúa không chịu nghe lời khuyên ngăn, một mực ở trong thư phòng đọc sách suốt một đêm, nàng nói là…”
“Nói cái gì?” Lý Quý Hâm hỏi.
“Nói là dù có mệt chết cũng không để cho ngài đi giáo trường cùng Thái tử điện hạ đầu mày cuối mắt.” Thanh Thư cúi đầu áy náy.
“Ta có cùng Thái tử đầu mày cuối mắt hay sao?” Lý Quý Hâm thật không thể hiểu nổi. Nàng, một thiếu nữ xinh đẹp, một đại đệ tử võ công cao cường của Hoa Xà sơn, nếu thật sự thấy ai vừa ý, còn không phải chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay là xong hay sao? Đâu cần phải dùng đến hành vi kém cỏi đầu mày cuối mắt này đây? Làm như vậy sao còn xứng với danh hiệu Mỹ Nhân Nữ Phó này nữa?
Nhưng khi nhìn thấy Trầm Dao Quân ngồi trước bàn đọc sách vừa ngủ gà ngủ gật vừa lật trang sách, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng đi tới, đưa một ngón tay quẹt nhẹ lên nghiên mực, rồi lại quẹt lên khuôn mặt trắng nõn của Trầm Dao Quân một cái, ngay lập tức gương mặt ấy có một vệt đen vắt qua.
Trong cơn buồn ngủ mông lung, vẻ mặt Trầm Dao Quân hết sức điềm đạm đáng yêu khi nhìn Lý Quý Hâm, trong mắt như có thể nặn ra nước được: “Người ta đã cố gắng dụng công đọc sách như vậy như vậy rồi, vậy mà Mỹ Nhân Nữ Phó lại không thèm quan tâm, dù chỉ là một chút. Đã không ôm ôm hôn hôn giơ thật cao, lại còn phải bôi mực lên trên mặt A Dao nữa. Hu hu hu… Người ta thật hối hận, người ta đọc sách chính là vì muốn cho Mỹ Nhân Nữ Phó cao hứng. Ta không thèm thích Mỹ Nhân Nữ Phó nữa, hu hu hu.”
Kỹ năng giả bộ làm kẻ ngu của công chúa vẫn rất tốt. Lý Quý Hâm nhìn nàng rồi thở dài: “Hôm nay không khảo sát ngươi nữa, về phòng ngủ đi.”
Trầm Dao Quân đem thân mình ngã lên trên bàn sách, mắt nhìn lên xà nhà thở dài rồi nói: “Cho nên nhất định là Mỹ Nhân Nữ Phó đau lòng A Dao rồi sao? Ta không đi ngủ đâu! Ta muốn được Mỹ Nhân Nữ Phó hôn hôn rồi mới đi ngủ!”
Lý Quý Hâm tựa vào bên bàn sách, đầu ngón tay thon dài tiếp tục quẹt vào nghiên mực một cái, nhìn Trầm Dao Quân khóc không ra nước mắt còn cố làm ra vẻ đáng thương, nàng nói: “Vành mắt đen đến như vậy rồi, bây giờ vẽ lên trên mặt một con vương bát cũng có thể đỡ đi được thật nhiều mực. Lại đây, A Dao thích loại vương bát nào, ta sẽ vẽ cho một con.”
Trầm Dao Quân lập tức bụm mặt lớn tiếng kêu lên: “Mỹ Nhân Nữ Phó quá xấu xa!” Bàn tay mũm mĩm đưa lên chùi một cái, đem vết mực trên mặt bôi lem ra, cả khuôn mặt trở nên đen thùi lùi. Lòng dạ người này đen tối không khác gì hoàng hậu vậy.
Lý Quý Hâm đau lòng công chúa một đêm không ngủ, trong khi người này lại ở nơi đó giương nanh múa vuốt. Vì vậy mà nàng dứt khoát làm một cái ôm công chúa bế người này lên.
Ngay lập tức Trầm Dao Quân ngây ngẩn ra, gương mặt bị mực bôi đen đột nhiên trở nên nóng bừng, nàng đưa tay bưng kín mặt. Hu hu hu, Mỹ Nhân Nữ Phó thật đúng là bạn gái có lực!
“Mỹ Nhân Nữ Phó ôm A Dao như vậy làm cho A Dao cảm thấy xấu hổ.” Thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn về phía Lý Quý Hâm một cái, trong lòng tựa như có mật rót. Nàng chỉ hận An Ninh các quá nhỏ, đường từ thư phòng đến phòng ngủ quá ngắn.
Lý Quý Hâm bước đi thản nhiên như thường: “Ta để cho ngươi đọc sách chỉ vì muốn cho ngươi học thêm một chút, cũng không phải là để cho ngươi thức đêm đến làm hư thân thể mình. Đúng rồi, còn nhỏ tuổi mà ngày ngày đều chỉ nghĩ đến những chuyện không phù hợp với thiếu nhi như vậy, thật sự không xấu hổ hay sao?”
Trong giọng nói một chút xíu trách cứ, còn phần nhiều là sự cưng chiều.
Trầm Dao Quân không một chút sợ hãi, ngược lại càng thêm liều lĩnh: “A Dao vẫn biết xấu hổ nha. Mỗi khi A Dao xấu hổ ngay cả bản thân cũng còn sợ!”
Lý Quý Hâm đặt nàng vào thùng nước tắm vừa mới được Thanh Thư chuẩn bị xong: “Đem mực trên người lau đi cho sạch, xong rồi hãy đi ngủ.”
Trầm Dao Quân ngồi xổm ở trong thùng nước nhìn nàng, đột nhiên, nàng dùng hết sức kéo mạnh cái tay của Lý Quý Hâm một cái!
Cũng không biết nàng lấy từ đâu tới khí lực lớn đến như vậy. Vốn là Lý Quý Hâm vẫn có thể giữ được trọng tâm cơ thể ổn định, nhưng khi nghe thấy phía sau có một tiếng hờn dỗi: “Ôi chao, nước thật là nóng!” Đúng lúc nàng hoảng hốt quay đầu lại nhìn thì bàn tay ướt đẫm nước của Trầm Dao Quân vung lên chụp lấy người nàng. Sau đó “ùm” một tiếng, Lý Quý Hâm ngã nhào vào trong thùng nước tắm của Trầm Dao Quân.