Trình Sâm vẫy tay bảo Trình Cảnh Thiên lại gần: “Trình Cảnh Thiên phải không?”
Cậu siết chặt tay, lặng thinh không đáp, không di chuyển.
Những người khác nhíu mày, đương nhiên là không hài lòng với thái độ vô lễ này.
Trình Sâm vẫn đang cười, nhưng lại khiến Trình Cảnh Thiên nổi gai ốc.
Ông ta nói: “Trình Cảnh Thiên, sau này cháu sẽ ở đây.”
Trình Cảnh Thiên trừng mắt: “Ông là ai? Còn đây là đâu?”
Trình Sâm bật cười: “Ta là ông nội của cháu, còn đây là nhà lớn Trình gia.”
“Cháu là con của Trình Mộ Thời, là đích trưởng tôn của ta, đương nhiên phải do ta nuôi lớn.”
Lúc Trình Sâm nói ra ba chữ “đích trưởng tôn”, vẻ mặt mấy người con còn lại của ông ta có hơi vặn vẹo, giống như không phục.
Lượng thông tin quá lớn làm Trình Cảnh Thiên choáng ngợp: “Ông nói gì?”
Hiếm khi có lúc Trình Sâm kiên nhẫn giải thích như vậy với một người. Ông ta chống tay đứng dậy, từng bước đi đến chỗ Trình Cảnh Thiên.
Gót giày gõ trên nền nhà bằng đá, mạnh mẽ như tiếng tim đập trong ngực cậu.
Trình Cảnh Thiên nuốt nước miếng muốn bỏ chạy, nhưng bả vai cậu bị người đằng sau chặn lại, bắt cậu đứng nghiêm chỉnh một chỗ.
Trình Sâm từ từ ngồi xổm xuống. Trong lòng ông ta thầm cảm thán đứa bé này sao mà quá giống Trình Mộ Thời lúc nhỏ, gần như sao y bản chính.
Thật sự khiến ông ta vừa thương vừa hận, mà hận thì nhiều hơn.
Trình Sâm nói: “Trình Cảnh Thiên, bố cháu Trình Mộ Thời đã mất rồi, mẹ cháu cũng đã bỏ đi, cháu không còn người thân nào ngoài ta.”
“Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của cháu. Chào mừng, Trình Cảnh Thiên.”
Trình Cảnh Thiên không dám nhớ tiếp. Cậu siết chặt chăn bông, cả người căng cứng run rẩy, tiếng nấc trong cổ họng cứ thế vô thức bật ra.
Ruột gan Trình Cảnh Thiên quặn thắt, cậu không thể thở được.
Hai tay che kín mặt vẫn không thể ngăn được dòng nước mắt len ra từ kẽ tay.
Nỗi đau này, cho dù Trình Cảnh Thiên dành cả đời còn lại cũng không thể vượt qua được.
Bố của cậu không còn nữa rồi.
…
Đám tang của Trình Mộ Thời được Trình gia tổ chức long trọng. Lượng khách viếng thăm mỗi ngày cực kỳ nhiều, ngoài giới thượng lưu thì còn có giới chính khách và nghệ sĩ.
Từ trong ra ngoài đều treo lụa trắng. Toà biệt phủ chìm trong cảnh bi thương, hương khói lượn lờ khắp từ đường.
Trình Cảnh Thiên đã quỳ trước linh cữu của Trình Mộ Tranh suốt ba ngày ba đêm, dưới hốc mắt là nước mắt đã khô, gương mặt tái nhợt.
Bộ đồ đưa tang màu đen rộng thùng thình càng làm nổi bật vóc dáng gầy gò.
Trình Mộ Tranh vừa tiễn xong một đoàn chính trị gia. Anh cũng giống như Trình Cảnh Thiên, mới qua mấy ngày mà đã gầy đi rất nhiều.
Bóng lưng đang quỳ của Trình Cảnh Thiên làm Trình Mộ Tranh vô cùng đau lòng.
Anh đi đến gọi cậu: “Cảnh Thiên.”
Trình Cảnh Thiên chậm chạp ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng không có ánh sáng.
“Đi ăn chút gì với chú nhé, ở đây có những người khác rồi.”
Trình Mộ Tranh biết không thể thuyết phục Trình Cảnh Thiên nhanh như vậy, bèn quỳ xuống bên cạnh cậu: “Vậy chú ở đây với cháu thêm một lúc, sau đó chúng ta đi ăn nhé.”
“Cháu cứ bỏ ăn như vậy không được đâu, bố cháu biết được cũng không vui mà.”
Trình Cảnh Thiên cắn môi, không tiếng động vùi vào lòng Trình Mộ Tranh lặng lẽ khóc.
Qua một lúc, rốt cuộc Trình Cảnh Thiên cũng nghe lời Trình Mộ Tranh.
Nhưng vì cậu duy trì một tư thế quá lâu, cơ bắp toàn thân đều cứng ngắc tê rần, đau đớn như bị hàng vạn mũi kim chích vào người.
Trình Mộ Tranh bèn dứt khoát bế Trình Cảnh Thiên lên. Một tay anh giúp cậu xoa bóp chân tay để máu được lưu thông tốt hơn.
Hai người một lớn một nhỏ đi ra khu vườn yên tĩnh phía sau.
Người làm mang ra một số món ăn đơn giản nhẹ bụng. Trình Mộ Tranh gắp một miếng trứng muối cho Trình Cảnh Thiên, dỗ dành: “Ăn đi Cảnh Thiên.”
“Dạ.”
Đang ăn, bỗng nhiên có người đi vào chen ngang, vẻ mặt vô cùng khó nói.
Trình Mộ Tranh nhíu mày: “Sao vậy?”
“Nhị thiếu gia, có chuyện này…” Anh ta ngập ngừng nhìn Trình Cảnh Thiên rồi cúi xuống nói nhỏ gì đó với Trình Mộ Tranh.
Trình Cảnh Thiên thấy ánh mắt Trình Mộ Tranh biến hoá, sắc mặt trầm xuống.
“Chị ta còn dám tìm đến tận đây?”
“Vâng, hiện giờ bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn. Tôi cũng không biết làm thế nào.”
“Được rồi, để tôi xem.” Trình Mộ Tranh buông đũa.
Quay sang nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn ăn cháo, vẻ mặt Trình Mộ Tranh trở nên nhu hoà hẳn. Anh vỗ đầu Trình Cảnh Thiên: “Cảnh Thiên, cháo ngon không?”
Cậu gật đầu: “Chú Tranh, có chuyện gì à?”
Trình Mộ Tranh phủ nhận ngay lập tức: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ của người lớn thôi.”
Là chuyện của người lớn, không liên quan đến đứa trẻ như Trình Cảnh Thiên.
Trình Mộ Tranh nói tiếp: “Cháu ở đây ăn hết cháo nhé, chú sẽ quay lại ngay, được không?”
…
Trình Cảnh Thiên ăn xong vẫn không thấy Trình Mộ Tranh trở về.
Nơi này cách khá xa cổng chính nên cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Người làm đều là người của Trình Mộ Tranh, cậu gặng hỏi họ cũng không trả lời.
Trình Cảnh Thiên vô cùng bất lực.
Có người khuyên nhủ cậu: “Tiểu thiếu gia, trời trở gió rồi, tôi đưa cậu vào trong.”
Trình Cảnh Thiên không có cách nào khác, đành phải trở về.
Lúc đi ngang cổng chính, cậu giật tay khỏi người làm, bỏ chạy.
Gần đến nơi, Trình Cảnh Thiên bắt được bóng lưng phi thường của Trình Mộ Tranh giữa một đám người, vẻ mặt không còn hoà nhã như thường ngày.
Đối diện anh là một người phụ nữ lạ mặt.
Hình như người phụ nữ đó cũng đến đây để viếng thăm. Bà ấy mặc một bộ váy đen, gương mặt trang điểm kỹ càng, trên tay còn cầm một bó hoa bách hợp.
Trình Cảnh Thiên giấu dáng người nhỏ bé sau con sư tử bằng đồng, vểnh tai lắng nghe.
Giọng Trình Mộ Tranh vô cùng bất lực: “Không được là không được, chị quay trở về đi.”
Bạch Viện vẫn cố chấp: “Tại sao lại không được? Tôi là vợ của Mộ Thời, là mẹ của Cảnh Thiên. Đây là đám tang của anh ấy, tôi không thể đến sao?”
Trình Mộ Tranh liếm môi. Mỗi câu mỗi chữ chị ta nói ra đều khiến anh chán ghét.
Anh nhếch môi cười giễu: “Vợ? Mẹ? Bạch Viện, chị nói ra mà không thấy xấu hổ sao? Tôi không phải anh Thời, sẽ không kiên nhẫn nhiều như thế đâu.”
Trình Mộ Tranh rất muốn tống cổ người phụ nữ bội bạc này đi càng xa càng tốt.
“Còn nữa, chị không phải vợ của anh ấy, hai người thậm chí còn chưa đăng kí kết hôn. Chị bỏ đi trước cả khi Cảnh Thiên biết nói, trong ký ức của nó không có người mẹ như chị.”
Trình Mộ Tranh trực tiếp xé rách mặt nạ của Bạch Viện trước bao nhiêu người. Bạch Viện không chịu nổi nữa, hét lên: “Trình Mộ Tranh! Cậu đừng có ngậm máu phun người!”
Chị ta còn tính mắng chửi tiếp, đột nhiên phát hiện một cái đầu đang ló ra không xa, kinh ngạc kêu lên: “Cảnh Thiên! Có phải con là Cảnh Thiên không!?”
Trình Mộ Tranh sững người, quay lại.
Anh nhắm mắt thở dài. Đúng là cái gì anh càng sợ thì nó sẽ càng xảy ra.
Trình Mộ Tranh không cho Bạch Viện tiến lên nửa bước. Anh đi đến chỗ Trình Cảnh Thiên, khom người hỏi chuyện: “Sao cháu lại ra đây?”
Cậu nhỏ giọng đáp: “Chú bảo khi nào cháu ăn xong thì chú sẽ trở về.”
Anh ngẩn người, lúc này mới nhớ ra mình chỉ nhất thời nói như vậy thôi, không ngờ Trình Cảnh Thiên lại nghiêm túc xem nó là thật.
Đứa bé này, thật sự rất coi trọng lời hứa.
Trình Mộ Tranh cười nhận sai: “Được rồi, chú xin lỗi nhé.”
Trình Cảnh Thiên: “Không sao đâu chú Tranh, kia là ai vậy ạ?”
Họng Trình Mộ Tranh như bị mắc xương cá. Anh mím môi: “Cháu muốn biết à?”
“Vâng.”
“Là mẹ của cháu, Bạch Viện.”
Trình Cảnh Thiên giật mình. Hai tay buông thõng siết chặt, khó khăn thốt lên: “Mẹ ạ?”
Trình Mộ Tranh hiểu rõ. Anh cười khổ, hai tay ôm cậu vào lòng nhấc bổng lên.
Cậu nằm im không động đậy, cảm thấy chữ “mẹ” này vừa quen vừa lạ lẫm.
Trong trí nhớ của cậu chưa từng có sự hiện diện của người phụ nữ kia.
Bạch Viện đứng ở xa gào thét: “Cảnh Thiên, là mẹ đây, mẹ là mẹ của con!”
Trình Mộ Tranh nhíu mày, hất cằm ra hiệu cho bảo vệ đuổi Bạch Viện đi.
Anh bịt tai Trình Cảnh Thiên lại để tránh nghe phải từ ngữ ô uế, đưa cậu vào nhà.