Triển Nhạn Triều thấy Quý Tác Sơn thanh tỉnh, cười nhe hàm răng trắng tinh, kéo lấy cánh tay của Quý Tác Sơn, liếc nhìn La Thiến, như một con gà trống nhỏ dương dương tự đắc: “Cậu nói đi, cậu có nguyện ý đi cùng cô ấy không? Hả?”
La Thiến đứng ở đó, có chút không hiểu rõ thái độ kiêu căng của Triển Nhạn Triều.
…Cậu ta đánh Quý Tác Sơn thành như vậy, tại sao còn có tự tin nắm chắc Quý Tác Sơn sẽ nguyện ý ở lại?
Mà một giây sau, như cô suy đoán, Quý Tác Sơn chầm chậm gật đầu.
Triển Nhạn Triều có chút không dám tin, nghĩ rằng Quý Tác Sơn nghe nhầm, liền lặp lại lời của mình một lần nữa: “…Tôi hỏi chính là, cậu nguyện ý đi cùng với cô ta sao?”
Lần này Trì Tiểu Trì lên tiếng: “Ừm.”
Nếu như bảo rằng cái gật đầu kia là giáng một bạt tai lên mặt trái của Triển Nhạn Triều thì chữ Ừ này lại giáng xuống nửa mặt bên phải còn lại của cậu ấy.
…Đúng là vô cùng tương xứng.
Triển Nhạn Triều sững sờ nhìn Quý Tác Sơn, một giây sau lập tức nổi trận lôi đình: “Quý Tác Sơn! Cậu—”
Nhìn thấy Triển Nhạn Triều sắp nổi giận, ông Triển vô cùng đau đầu: “Nhạn Triều!”
Triển Nhạn Triều liều mạng áp chế cơn kích động muốn đánh Quý Tác Sơn, hét to: “Cậu ấy bị sốt đến hồ đồ rồi, không đáng tin!”
La Thiến suy nghĩ, mới vừa rồi là ai bảo cậu ấy tỉnh rồi.
Triển Nhạn Triều nhíu mày, tìm được một lý do hợp tình hợp lý: “Cậu ấy là do tôi mua về!”
La Thiến nói: “Bao nhiêu tiền, tôi mua lại.”
Triển Nhạn Triều thô bạo nói: “Cô mua cái khỉ khô, nhiều nhân sinh như vậy sao không mua mà nhất định phải cướp của tôi.”
Ông Triển quát lớn: “Nhạn Triều!”
Triển Nhạn Triều không nói nhưng vẫn thở hồng hộc.
Ông Triều suy nghĩ một chút, cho ra phán quyết: “Như vậy đi, La Thiến, cháu đưa tiểu Quý về nhà trước.”
Triển Nhạn Triều cả kinh, trực tiếp nhảy cẫng lên: “Cha!”
Ông Triển nhìn về phía Triển Nhạn Triều, trong lòng hoàn toàn không tán thành.
Những năm gần đây, vì một nhân sinh mà Nhạn Triều gây sự bao nhiêu lần, ông là người biết rõ nhất. Hiện tại, nhà của anh họ Triển Nhạn Triều ít tới lui với nhà ông cũng là do thằng nhóc này năm đó gây họa.
Mới vừa rồi nhân sinh này không lên tiếng ừ hử, ông Triển còn âm thầm ngại Quý Tác Sơn không biết điều, hiện tại cậu ấy chủ động muốn rời khỏi, ông Triển thậm chí còn cảm thấy vui mừng vì điều này.
Khi còn bé, ông sợ Nhạn Triều không đủ năng lực, nên mới mua nhân sinh để dự bị cho cậu ấy, xem như lo trước, hiện tại Nhạn Triều đã đủ nổi bật xuất chúng, làm sao còn cần một nhánh lá xanh phụ trợ như vậy nữa.
Không bằng để hai người họ tách ra một quãng thời gian, đối với Nhạn Triều cũng tốt.
Trong khi đó nhân sinh chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, mỗi ngày cứ quấn lấy nhau, thoạt nhìn khó rời khó bỏ, đến lúc rời đi thì Nhạn Triều cùng lắm quấy phá vài bữa, nói không chừng sau đó sẽ không vương vấn gì nữa.
Cho dù Triển Nhạn Triều muốn nuôi Quý Tác Sơn thành Omega, nhưng như vậy thì sao, nhà họ Triển cũng không phải không tìm được một Omega sạch sẽ khác.
La Thiến đứng tại chỗ, đôi mắt màu xanh nhạt xinh đẹp chớp chớp, hỏi ông Triển: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Ông Triển tỏ thái độ ôn hòa: “Trước tiên không cần nói đến chuyện tiền bạc, La Thiến, hiện tại Nhạn Triều và tiểu Quý chỉ là đang giận dỗi, nếu như sau khi tiểu Quý chữa lành vết thương rồi dự định quay lại thì sao?”
Lời này là thay Triển Nhạn Triều hỏi, kỳ thực ông Triển ước gì Quý Tác Sơn đừng trở về nữa.
Dưới cái nhìn của ông, Triển Nhạn Triều không cần dùng nhân sinh vẫn có thể trở thành một Alpha cực kỳ ưu tú, nếu như làm chuyện dư thừa sử dụng nhân sinh, đây chẳng phải là phủ nhận năng lực của Nhạn Triều à.
La Thiến kiểm tra vết thương trên người của Quý Tác Sơn, không cảm thấy việc này thuộc về phạm trù “Giận dỗi”.
Cô không để ý đến vấn đề của ông Triển mà lặp lại một lần nữa: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Trên người của Alpha vốn mang theo tính bá đạo độc duy, La Thiến như vậy, Triển Nhạn Triều càng là như thế.
Thân là Beta, ông Triển bất đắc dĩ cười cười, kiên trì hỏi tiếp vấn đề của mình: “Nếu như tiểu Quý không muốn ở lại chỗ của cháu thì sao?”
La Thiến thẳng thắn đáp: “Nếu như cậu ấy không muốn thì cháu sẽ trả cậu ấy trở về.” Cô tính toán cứ làm như vậy trước đã.
Nhìn thấy ông Triển và La Thiến sắp bàn bạc xong xuôi, Triển Nhạn Triều gấp đến mức đỏ ngầu đôi mắt: “Tôi không cho phép!!”
Câu đầu tiên của ông Triển ngay lập tức chặn lại Triển Nhạn Triều: “Nhạn Triều, con đừng quá tùy hứng. Con đánh người ta thành như vậy, hỏi sao tiểu Quý không tức giận? Để cậu ấy xa con hai ngày, đối xử tốt với cậu ấy, như vậy cũng tốt hơn cho con!”
…Tức giận?
Triển Nhạn Triều nháy mắt mấy cái, nói năng hùng hồn: “Tiểu Quý sẽ không tức giận đâu.”
La Thiến: “…”
Cô nhịn không được mà lườm một cái.
Triển Nhạn Triều cũng không để ý cô ta, trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo: “Tôi làm gì với cậu ấy thì cậu ấy cũng không tức giận, cũng sẽ không thù dai.” Trên đời này cũng chỉ có một mình Quý Tác Sơn mới đối với Triển Nhạn Triều như vậy mà thôi.
Nhưng La Thiến không tin trên đời này sẽ có người như thế.
Cô đi đến trước ghế sô pha: “Nếu tự tin như vậy thì đưa cậu ấy cho tôi đi.”
Triển Nhạn Triều cũng tức trong lòng.
Vừa nãy Quý Tác Sơn ở trước mọi người làm cho cậu ấy lúng túng một hồi, cậu cũng quyết định để cho Quý Tác Sơn nếm thử mùi vị không có mình.
Cậu hơi vung tay, thở phì phò quay về phòng, trước khi đi cũng không quên xách theo roi sắt của mình.
Cứ như vậy mà La Thiến dẫn Quý Tác Sơn rời đi.
Triển Nhạn Triều nhốt mình ở trong phòng, nghĩ đến bộ dáng của Quý Tác Sơn dựa vào trong lòng La Thiến thì thật sự khó ngăn phiền muộn, lại nghe được tiếng xe điện tử trầm thấp vang lên, biết là La Thiến sắp rời đi, cậu liền kéo cửa sổ ra, mắng to: “Họ Quý, đi chết đi!”
Tiểu Quý đang bị sốt cao, không thèm đếm xỉa đến cậu ta.
La Thiến mở xuống cửa sổ xe, duỗi tay ra ngoài, giơ lên ngón tay giữa cực kỳ bắt mắt.
….La Thiến, cô chờ đó!
Triển Nhạn Triều đặt mông ngồi trên giường, trong lòng tràn đầy oan ức.
Chăn trên người của cậu ấy đều là tôi mua, quần áo cũng vậy! Toàn thân cũng vậy!
Họ Quý đúng là cmn không có lương tâm!
Triển Nhạn Triều lăn lộn trên giường, cắn chăn tức giận suy nghĩ, chờ thứ hai đón tiểu Quý trở về, lúc đó phải cắn cậu ta một trận cho hả giận mới được.
Toàn bộ hành trình Trì Tiểu Trì nằm ngay đơ nhìn biệt phủ của nhà họ Triển, vui mừng nói: “Tên khốn kiếp, hẹn gặp lại cm mày ấy.”
061 kỳ thực cũng rất vui vẻ.
Có thể thuận lợi rời khỏi nhà họ Triển chính là bước đầu tiên để Quý Tác Sơn rời xa vận mệnh bi kịch.
Trì Tiểu Trì nói: “Không ngờ Quý Tác Sơn có thể nhịn được nhiều năm như vậy mà không đánh thằng nhãi đó, thật sự là kỳ tích.”
Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Thịt chó sủa còn êm tai hơn so với nó nói chuyện nữa.”
061 cười.
Hiện tại mỗi khi Trì Tiểu Trì mở miệng đắc ý thì 061 luôn có loại kích động muốn bóp mặt cậu ấy.
Trì Tiểu Trì nỗ lực bày tỏ tâm tình vui sướng của mình: “Tạm biệt bạn nha, tạm biệt bạn nha, tạm biệt bạn nha, tạm biệt tạm biệt bạn nha.”
Hết thảy ý niệm của 061 đều bị vứt bỏ, bị cậu ấy hát đến mức thiếu chút nữa muốn rớt mạng ngay tại chỗ.
Trì Tiểu Trì thành khẩn đặt câu hỏi: “Làm sao vậy, thầy Lục, em hát nghe không hay à.”
061: “…” Xin lỗi, cáo từ.
Vào giờ phút này, một âm thanh ôn hòa khác cất tiếng khen ngợi: “…Thật hay.”
Trì Tiểu Trì: “…”
061: “…”
Trì Tiểu Trì: “…Thầy Lục, có phải thầy dùng chương trình biến giọng đùa em không vậy.”
061: “??? Không phải tôi.”
Mà không đợi Trì Tiểu Trì đổ mồ hôi thì giọng nói kia liền lắp bắp tự giới thiệu: “Chào các anh. Em là… Quý Tác Sơn.”
…….
P/S: Hú hồn, lần này nguyên chủ xuất hiện đồng thời luôn nha.