Người nêu ý kiến rất nhiều, nhưng địa chỉ công viên Lực Xuyên thì đợi một lúc lâu vẫn chưa có manh mối gì, ngay lúc Tần Tu đang tính từ bỏ thì lại có người @ anh.
Khải Mặc Lũng V: là công viên California, không cần cảm ơn. @Tần Tu: Có ai nghe nói đến công viên Lực Xuyên bao giờ chưa? Tên có thể bị sai. Đang rất gấp, đồng chí nào biết làm ơn báo tôi ngay với, cám ơn!
Hôm nay 23:12 gửi từ iPhone chuyển phát(1)| lưu giữ | bình luận (3)
(Mỗi tài khoản weibo nếu có một chữ V ở bên cạnh tên tức là tài khoản đó đã được chứng thực là của người thật, giống như dấu tích xanh của mấy page người nổi tiếng trên facebook ý. Đúng là Khải đại thủ của lòng em đã ra tay là xong việc ngay =)))
Tần Tu trợn mắt nhìn Khải Mặc Lũng đính kèm lên một bức ảnh, thiếu chút nữa muốn hộc máu. Ảnh chụp là buổi tối, trên đỉnh tòa nhà cao tầng một tiểu khu là bốn chữ to sáng rực “Công viên California”, nhưng bởi vì một vài ống đèn huỳnh ỗquang trên bảng tên kia bị rơi mất nên hiện giờ chỉ còn lại một chuối “Công viên Lực Xuyên” hiện lên rõ ràng.
(Công viên California là 加州花园, công viên lực xuyên là力川花园)
Hỏi bốt tuần cảnh mới biết, hóa ra công viên California thế mà ở ngay sau lưng trường học, ở ngay chỗ quảng trường, bụng dạ Tần Tu đã yên tâm lại một nữa. Phóng chiếc S1000RR tới nơi, từ xa Tần Tu đã ngửi thấy khói bay ra khỏi tiểu khu mang theo mùi thịt nướng.
Chiếc siêu môtô BMW rất bắt mắt gầm rú dừng lại ven đường, đám thanh niên đang ăn uống náo nhiệt ở cạnh quán thịt nướng không hẹn mà đồng loạt cùng ngẩng lên nhìn. Chủ nhân chiếc xe cao ráo đẹp trai bỏ mũ bảo hiểm xuống, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn càng khiến người ta chói mắt không thể nhìn thắng.
Tần Tu liếc một cái đã thấy Thẩm Triệt nằm gục trên một cái bàn con. Vỏ bia màu xanh dưới gầm bàn đếm sơ sơ cũng phải bảy tám cái. Tần Tu bước qua Thẩm Triệt đầu quắn cũng không có phản ứng gì, lại còn mơ màng nấc cụt một cái nữa chứ.
Tần Tu đứng từ trên cao nhìn Thẩm Triệt bộ dạng cam chịu như vậy trong lòng chẳng hiểu sao lại bùng lên ngọn lửa, anh trầm giọng nói: “Thẩm Triệt, cậu đang làm cái gì vậy?” Video tôi cũng cho câu, thần tượng cũng cho cậu tận mắt gặp rồi, cậu bảo tôi giơ tay hộ tôi cũng giơ, cậu còn không hài lòng cái gì nữa?
Cái đầu quắn gối lên cánh tay khẽ động đậy, mơ mơ màng màng ngẩng mặt lên, nheo nheo mắt nhìn Tần Tu, giống như đang nhìn mặt trời: “…Anh đến rồi sao?”
“Cậu vui không?” Băng sơn Đại ma vương không cam lòng nghiến chặt răng. Tôi nhận được điện thoại của cậu là lập tức ngựa không dừng vó, chạy khắp thế gian tìm cậu. Cậu rất đắc ý đúng không?
Thẩm Triệt như là mệt đến luống cuống, nhìn Tần Tu vài lần, rồi vùi đầu xuống định ngủ. Tần Tu tóm lấy cánh tay Thẩm Triệt kéo lên: “Đi về!” Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, cũng không biết hướng về chỗ nào mà hô một tiếng: “Cậu ta trả tiền chưa?”
Cô gái nhỏ bị khí thế của Đại ma vương dọa cho sợ không ít, vội gật đầu như giã tỏi rồi mới nhớ ra đối phương quay lưng về phía mình không thể nhìn thấy được, lại vội vàng nói: “Trả tiền rồi, trả tiền rồi!”
Tần Tu môt tay tóm lấy người trên băng ghế kéo lên. Thẩm Triệt uống rất nhiều, chân gần như mềm nhũn, lại bị tóm một cái thô bạo như vậy cả người liền ngã bẹp xuống đất.
Bác gái ở quán thịt nướng thấy thế liền cảm thán: “Ôi, chàng trai trẻ nhẹ nhàng chút đi, cậu nhóc này chắc chắn là thất tình nên mới như vậy. Cậu từ từ khuyên nhủ nó, đừng làm dữ với nó…”
Tần Tu trừng mắt nhìn, mặc kệ Thẩm Triệt say khướt tự mình lảo đảo đứng lên, tự dưng lại nổi giận. Lại bán manh lấy lòng bác gái rồi chứ gì? Tôi vì đi tìm cậu mà phóng nhanh đến chóng mặt tới đây, giờ còn mang tiếng bắt nạt cậu!
Thẩm Triệt xiêu vẹo đi theo Tần Tu tới bên đường, Băng sơn đại ma vương xoay người, ném nón bảo hiểm lại phía cậu, Thẩm Triệt lảo đảo đón lấy, lật đật đội lên đầu nhưng đội mãi không được, Thẩm Triệt đưa tay dùng sức gõ gõ mấy cái vào đỉnh cái nón bảo hiểm cho nó tụt xuống mặt, cả đầu đang sắp chui vào trong thì Tần Tu không chịu nổi nữa liền giật lấy nón bảo hiểm, mạnh mẽ chụp lên cái đầu quắn một cái.
Lúc ấy Thẩm Triệt còn chưa đứng vững, trong đầu “đinh” một tiếng, như tiếng chuông đồng hồ.
“Khuya khoắt còn bán manh cái gì!” Tần Tu sải bước ngồi lên xe máy, chờ Thẩm Triệt dùng cả tay cả chân bò lên ngồi đằng sau. Liếc nhìn đầu quắn ngồi phía sau say mềm giống như đầu heo, Tần Tu tức giận nói: “Ôm chặt tôi!”
Thẩm Triệt ngồi đằng sau hơi khựng lại một chút, sau đó giang hai tay ôm lấy.
Tần Tu chưa sẵn sàng đã bị trọng lượng người phía sau đè cả lên thân mình, người chúi về trước một chút, gạt gạt cánh tay đang ôm ngang ngực ra: “Cậu định đè chết tôi sao?!”
Giả vờ không nghe thấy.
“Nới lỏng một chút.!”
Sống chết không buông.
Tần Tu hoàn toàn hết cách, đành phải mặc kệ tên ngồi phía sau bám lấy lưng mình như con gấu Koala, cố nén cơn tức ngực do bị ép chặt, khởi động xe.
Môtô phân khối lớn đi lên cây cầu dây văng bắc qua biển, Tần Tu liền nói to: “Cậu muốn quay về công viên Hữu Nghị hay là tòa nhà Đan Mĩ?”
Người đằng sau không phản ứng gì, anh đành phải tiếp tục đi tiếp. Cây cầu dây văng dài 3km, lúc này trên cầu cũng không còn nhiều xe. Biển đêm vừa đen lại vừa tĩnh, gió biển thổi tung mấy lọn tóc dài của Tần Tu, anh không nghĩ ra nguyên nhân tại sao Thẩm Triệt lại đi uống rượu, càng nghĩ trong lòng lại càng phiền, lúc này chỉ muốn tận hưởng gió biển một lát, người phía sau đột nhiên lại bắt đầu ngọ ngoậy không yên.
Cánh tay đang ôm chặt ***g ngực Tần Tu đột nhiên nơi lỏng, Tần Tu có chút lo lắng, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thẩm Triệt đang đưa hai tay lên nhấc nón bảo hiểm ra.
“Không được bỏ ra!” Tần Tu rống lên.
Đối phương vẫn khăng khăng muốn tháo nón bảo hộ ra, nhưng vừa uống rượu xong tay chân lóng ngóng, cởi mãi mà không xong, Tần Tu vốn định mặc kệ nhưng người đang đội nón bảo hiểm này đột nhiên đụng mạnh một cái lên đầu anh!
Bị đụng hai cái liên tiếp vào đầu, Tần Tu ôm cái ót đau điếng nhất thời phát hỏa. Xe “két” một tiến đỗ khựng lại ven đường, băng sơn Đại ma vương nổi giận đùng đùng xoay người, thô bạo cầm nón bảo hiểm giật xuống.
“Tôi thật muốn xem cậu định làm —“
Một chữ cuối cùng bị nuốt trở lại trong miệng của hai người.
Tần Tu trợn trừng mắt, cả người lập tức đông cứng lại, khiếp sợ nhìn gương mặt đang dán sát lại gần mặt mình.
Thẩm Triệt đang nâng đầu Tần Tu, thực gắng sức nhưng cũng rất ngốc mà hôn xuống, bởi vì uống quá say nên nếu nói là hôn môi bình thường, nói là đang liên tục tìm kiếm môi của Tần Tu thì đúng hơn. Tìm được rồi lại ra sức hôn, lại hôn, hôn…lại…không… lơ là một chút lại lạc mất vị trí môi rồi, lại sốt ruột tìm tìm xung quanh…
Cứ như vậy tới tới lui lui, chỉ một lát sau, trên cằm, cạnh môi thậm chí cả gương mặt Tần Tu đều là nước miếng Thẩm Triệt. Tần Tu mím chặt môi không dám hé ra, biển đêm nhẹ nhàng vỗ sóng dưới chân cầu nhưng trong lòng ai đó lại cuộn trào như trận đại hồng thủy ào ào sắp vỡ đê. Không đúng! Chớp chớp mắt mấy cái, Tần Tu đã tỉnh táo lại liền đẩy mạnh Thẩm Triệt ra: “Cậu nói rõ ràng cho tôi…”
Thẩm Triệt đang hôn rất tập trung thình lình bị đẩy mạnh ra khiến cả người suýt chút nữa rơi từ trên lưng xe xuống, Tần Tu nhanh mắt liền mau chóng túm chặt lấy thân thể lắc lư của Thẩm Triệt, như thế càng tốt, đối phương dứt khoát víu chặt lấy cổ Tần Tu, đem người kéo xuống sát vào thân mình.
Tần Tu nghẹn đỏ mặt định kéo Thẩm Triệt đứng lên: “Cậu ngồi thẳng dậy cho tôi…Ê!!”
Phịch một cái, kết quả là Tần Tu lại bị con ma men ôm chặt cứng rơi từ lưng xe xuống đất. Hai người chật vật ngã ở lề đường, Tần Tu đang muốn đứng dậy thì không hiểu Thẩm Triệt lấy đâu ra khí lực như dã thú, nhất định kéo tuột Tần Tu ngã trở lại mặt đất, đè anh xuống dưới thân mà hôn.
Tần Tu lấy tay che giữa miệng hai người: “Thẩm Triệt! Dừng lại! Nói cho rõ ràng rồi hôn!”
Cậu thanh niên đầu quắn vẻ mặt thật ủy khuất lại còn sốt ruột, hai tay không cam tâm đều vươn ra muốn kéo bàn tay đang ngăn cách giữa hai người ra.
Tần Tu nhìn con cún lông xù cỡ bự không biết xấu hổ đang nằm trên người mình, hoàn toàn không thể dùng lí lẽ thông thường mà nói chuyện được, cuối cùng đành đầu hàng.
Vừa bỏ tay ra, Thẩm Triệt cấp bách như không thể chờ nổi vội hôn ngay xuống. Tần Tu giương mắt nhìn cậu, vừa nãy còn gấp đến độ xoay vòng quanh, đảo mắt một cái đã trưng ra vẻ mặt vui vẻ mãn nguyện ngay rồi?
Chỉ hôn môi thôi chưa đủ, Tần Tu nhanh chóng cảm thấy đối phương vươn đầu lưỡi muốn tiến thêm một bước. Miệng cậu toàn mùi rượu mà còn muốn đảo đầu lưỡi với tôi? Tần Tu trong lòng rõ ràng nghĩ như vậy nhưng lúc đầu lưỡi nóng bỏng của đối phương lần thứ hai đảo qua hàm răng , ma xui quỷ khiến thế nào vẫn hé miệng.
Tôi là muốn an ủi cậu thôi, hôn đủ rồi thì đứng lên nói rõ ràng cho tôi….
Một mặt ở trong lòng mỉa thầm “kỹ thuật hôn quá tệ”, một mặt lại kiên nhẫn đáp lại đầu lưỡi còn đang đảo lung tung trong miệng mình. Sau khi liên tục nuốt vào vài ngụm nước miếng xong, cuối cùng Tần Tu nắm lại quyền chủ động, làm chậm nhịp điệu lại một chút, vươn đầu lưỡi ấn đè lại, rốt cuộc cũng làm cho Thẩm Triệt đang kích động bình ổn trở lại.
Hai người cứ như vậy ở trên cầu hôn không biết đã bao lâu, Tần Tu không tự giác mà hơi nâng cằm, cái cằm xinh đẹp bởi vì động tác hôn mà một chút một chút thu vào lại mở ra, cuối cùng sau khi quấn quýt một khoảng thời gian đặc biệt lâu, mãi cho đến khi môi hai người rời khỏi nhau, giữa hai đôi môi giống như còn dây dưa làn khí nóng còn chưa tan.
Thẩm Triệt ngẩng đầu lên, hai mắt sương mù đầy mê đắm nhìn người dưới thân.
Tần Tu đưa ngón tay lau lau khóe miệng, nhướn mày nhìn Thẩm Triệt đang nằm trên người mình: “Tỉnh chưa?”
Đầu quắn yếu ớt nâng mắt, trong con ngươi hoảng hốt ánh lên bóng của Tần Tu, sau đó phục người xuống, lỗ tai dán vào ***g ngực Tần Tu, cả người như buông lỏng.
Tần Tu theo phản xạ đưa tay xoa xoa mớ tóc xoăn, cái cảm giác nhột nhột mềm mềm này cũng không tệ lắm, tay kìa thì thuận thế đặt lên lưng Thẩm Triệt. Cám giác ôm một người con trai hoàn toàn khác khi ôm một cô gái, ấm nóng, nặng nặng, lại có cảm giác căng tràn nhiệt huyết.
Tần Tu buông mi xuống nhìn: “Thẩm Triệt, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Con cún quá khổ vẫn nằm im không nhúc nhích trên người anh.
“Tại sao lại hôn tôi?”
Hiện tại chỉ có âm thanh những xe tải lớn đi qua đi lại, Thẩm Triệt vẫn không hề có chút phản ứng nào.
“……này!” Tần Tu đẩy đẩy tên đầu quắn đang nằm thượt trên người mình, tự nhiên lại có cảm giác đang bị chiếm tiện nghi. “Lúc này cậu dám giả bộ ngủ với tôi hả?!”
Tần Tu đưa hai tay không hề dịu dàng chút nào mà nâng đầu Thẩm Triệt lên, gương mặt đang ngủ của bạn học Thẩm bị hai tay đè xuống, biến dạng nhìn thật buồn cười. Tần Tu đẩy người kia sang bên cạnh, thế mà người kia vẫn chưa thèm tình.
Bạn học Thẩm hoàn toàn bị rượu đánh gục, chỉ có mớ tóc xoăn khẽ lay động trong gió đêm. Tần Tu nhìn con cún lưu manh đến chết cũng không chịu tỉnh này, ngồi thẳng lên lạnh lùng bĩu môi:
“Hôn xong định quỵt nợ sao? Không có cửa đâu.”