Cách giờ bay còn một tiếng, Hà Chấn Kiệt cùng cha mẹ vào phòng chờ dành cho khách đặt vé hạng thương gia đợi.
Chỉ là Hà Chấn Kiệt chưa từng ngờ tới, bất ngờ lại nằm ở ngay nơi đây.
Vừa mới bước vào cửa phòng chờ, Hà Chấn Kiệt đã sững sờ khi phát hiện ra Hình Sở Nhan cũng có mặt ở nơi này, thậm chí cha mẹ anh cũng suýt thốt lên vì kinh ngạc.
Nhưng nhanh như chớp, Hình Sở Nhan đã đưa mắt ra dấu về phía Hà Chấn Kiệt, cậu ta cũng vội khoác vai cha mẹ mình kéo lại thì thầm nhắc nhở. Sau đó gia đình ba người của Hà Chấn Kiệt đến chỗ đối diện nơi Hình Sở Nhan ngồi cho dễ quan sát.
Phía bên phải cô là ông nội Trần, bên trái là bà nội Trần, phía xa xa sau lưng lại là hai tên vệ sĩ mặt mũi lạnh lùng hầm hố.
Chỉ mới một tháng không gặp, Hình Sở Nhan đã gầy guộc thấy rõ, sắc mặt cũng chẳng hồng hào như lúc ở bên Nghiêm Nhất Thành.
Đáng nói, với bộ dạng hiện tại của Hình Sở Nhan không cần đoán cũng biết sức lực chẳng bao nhiêu. Thế nhưng, hai cổ tay của cô lại bị ông bà nội Trần hai bên nắm giữ chặt, tựa như sợ sơ sẩy cô sẽ chạy mất.
Suốt thời gian qua cha mẹ Hà Chấn Kiệt là người giúp Nghiêm Nhất Thành dò la tung tích của Hình Sở Nhan. Cứ ngỡ là vô vọng, không ngờ lại gặp được trong hoàn cảnh này.
Mặc dù Hà Chấn Kiệt còn sốt ruột hơn người trong cuộc, nhưng ngoài mặt cậu ta vẫn vờ tỏ ra bình thản, lấy điện thoại ra lướt lướt nhấn nhấn.
Sử dụng điện thoại tầm một phút, Hà Chấn Kiệt liếc nhanh qua Hình Sở Nhan. Xác nhận cô vẫn đang nhìn về phía bên này, Hà Chấn Kiệt vờ nói chuyện với cha mẹ nhưng ngón trỏ lại vẽ những đường thẳng ngang dọc trên đầu gối mình.
Hình Sở Nhan tinh ý nhận ra tín hiệu Hà Chấn Kiệt truyền đạt, hai khoé môi cô hơi nhếch lên, sự lãnh đạm trong người dần sôi sục.
Trao đổi trong âm thầm thành công, qua tầm mấy phút sau, đang yên đang lành Hà Chấn Kiệt bỗng hét lên rồi giật nảy người liên tục như lên cơn, cha mẹ cậu ta cũng hoảng hốt la to nhờ cứu giúp.
Khắp phòng chờ rộng lớn còn chưa đến mười người, ông bà nội Trần lại ngồi ở vị trí đối diện nên cũng hiếu kỳ nghía mắt nhìn.
Thấy người thanh niên trẻ co giật dữ dội, bà nội Trần theo phản xạ đứng dậy bước qua xem tình hình.
Cùng lúc, ngay khi nhân viên sân bay nghe thấy tiếng chạy vào, cha Hà Chấn Kiệt lại vội vàng đi về phía bàn để thức ăn và nước uống, miệng nói lớn: “Giữ nó, tôi lấy nước!”
Cha Hà Chấn Kiệt lướt ngang qua chỗ ông nội Trần đang ngồi, đột ngột quay phắt người kẹp cổ ông ta từ phía sau.
Thoắt cái, hai tên vệ sĩ ngồi gần đó nhận ra liền vội lao tới, gấp gáp kéo cha Hà Chấn Kiệt ra cứu ông nội Trần bị kẹp cổ đến tái mặt.
“Này!”
Nghe tiếng hét của vệ sĩ, bà nội Trần giật mình quay đầu, phát hiện chồng bị khống chế, bà vội nhanh chân quay lại.
Tuy nhiên, mẹ Hà Chấn Kiệt đứng gần dõi theo, vừa thấy bà nội Trần nhấc bước, bà lập tức ôm vồ lấy bà nội Trần từ phía sau.
Do bị tấn công bất ngờ, lực siết tay giữ Hình Sở Nhan của ông nội Trần dần buông lỏng, hai tên vệ sĩ lại chăm chăm kéo cha Hà Chấn Kiệt ra khỏi ông ta. Thêm bà nội Trần bị mẹ Hà Chấn Kiệt khống chế, mức độ cảnh giác của họ với cô liền nới lỏng.
Lợi dụng tình thế hỗn loạn, Hình Sở Nhan dùng sức rút mạnh tay ra khỏi tay ông nội Trần, vận dụng hết tốc lực lao vụt ra khỏi phòng.
Ngay khi một tên vệ sĩ chuyển hướng đuổi theo Hình Sở Nhan, Hà Chấn Kiệt bật dậy trong chớp mắt, không chút nghĩ ngợi nhào tới đẩy mạnh hắn ta ngã xuống sàn.
Tiếng náo loạn phát ra từ phòng chờ càng lúc càng nhỏ dần, Hình Sở Nhan chỉ biết cắm đầu bỏ chạy theo hướng Hà Chấn Kiệt đã chỉ dẫn.
Xuyên qua dòng người giữa sân bay, nhìn thấy cửa lớn ngay trước mắt, bước chân của Hình Sở Nhan vô thức trở nên càng lúc càng vội vã.
Thân thể của Hình Sở Nhan phút chốc như mất trớn không thể dừng, cô theo đà lao ra khỏi cửa lớn. Nhưng đột nhiên từ đâu, một bàn tay túm lấy cánh tay cô kéo trở ngược trở lại.1