[Đệt, mẹ nó, cậu nói ai ba giây?!] [Các cậu im lặng đi, đừng làm ồn đến thằng nhóc còn zin, đúng không, Lý Ngõa.]
Lý Ngõa: [? ? ?]
Tin nhắn đẩy lên ào ào từng dòng một, dòng tin mới nhất là của Đại Hắc gửi, phía sau kèm theo một emoji (chữ kiểu tranh ảnh) nụ cười tà ác dung tục.
[Anh, những thứ khác em không muốn biết, em chỉ muốn hỏi, đêm qua sướng không?]Cảnh Dực ngứa răng, ngón tay gõ một chữ trên điện thoại: [Cút.]
Có thể không sướng sao?
Sướng đến mức anh làm xong một lần lại thêm một lần, suýt chút nữa không dừng lại được.
Cảnh Dực còn chưa đi đến trước mặt, Triệu Đại Chí đã phát ra tiếng gà kêu, “Ôi đệt! Hôm nay anh đi xem mắt phải không? Ăn mặc đẹp trai vậy!”
Bộ vest màu xanh đậm thẳng thớm phẳng phiu mặc trên người anh, tôn lên đôi chân thon dài, lưng vai thẳng tắp, cho dù anh đội chiếc mũ màu đen, vẫn không lấn át mất vẻ đẹp trai.
Trang Phong cũng không nhịn được dơ ngón tay cái với anh, “Anh, nếu em có khuôn mặt này của anh, chắc chắn mỗi ngày em sẽ đổi một bạn gái.”
Cảnh Dực thờ ơ tặng cho một chữ: “Cút.”
Triệu Đại Chí không quên chuyện chính, cậu ta ném chìa khóa xe vào lòng Cảnh Dực, Trang Phong thì tặng cho Cảnh Dực một cái thùng.
“Cái gì vậy?” Ngón tay Cảnh Dực mở hé ra xem.
Trang Phong không nói chuyện, chỉ cười ẩn ý.
Trong thùng đầy ắp các loại bao đủ mùi vị đủ màu sắc, do mấy người bọn họ mua đến tặng anh.
Khóe môi Cảnh Dực kéo lên một nụ cười rất nhạt, anh ôm cái thùng trong lòng, sau đó hỏi Triệu Đại Chí và Trang Phong, “Một lát ra ngoài ăn cơm không?”
“Không đi đâu, trả xe lại cho anh, bọn em sẽ đi ngay.” Triệu Đại Chí nói xong thì bẻ ngón tay tính toán, “Đợi qua vài ba năm nữa em tiết kiệm được chút tiền sẽ mua một căn nhà ở đây, đến chừng đó em đến làm hàng xóm của anh.”
Cảnh Dực nhướng mày, “Được.”
Anh đi đến trước mặt Triệu Đại Chí và Trang Phong, vươn tay chạm nắm đấm với hai người họ, “Đi đây.”
Triệu Đại Chí nhìn bóng lưng Cảnh Dực đi vào nhà sau đó chậc một tiếng, “Quả nhiên, đàn ông dính vào yêu đương đúng là khác biệt, anh Cảnh cũng biết cười rồi.”
Trang Phong nhìn cậu ta với vẻ mặt ngơ ngác, “Anh Cảnh có khi nào không biết cười đâu, đó là vì không muốn cười với tên ngốc như cậu thôi.”
“Mẹ nó, cậu nói ai ngốc hả?” Triệu Đại Chí xắn tay áo.
“Ai hỏi thì người đấy ngu ngốc!”
“…..” Triệu Đại Chí dại ra, “Cậu đợi đã, để tôi phân tích lại xem.”
Trang Phong: “…..”
——oOo——