Một kiếm phá núi, một tay hái trăng.
Định thủy ấn, phật đà xá lợi…… Trên đời này có vô số bảo bối, tràn đầy lực lượng, hắn đều có cơ hội có được.
Minh Dạ ngốc, nhưng hắn không ngu, nếu hắn có được lực lượng như vậy, hắn sẽ không quan tâm cái gì Tang Tửu, Thiên Hoan.
Tình yêu chó má gì đó, làm sao có thể so được với lực lượng cường đại.
Mà giờ phút này, thiếu nữ không kiên nhẫn ngủ ở trên giường, vậy mà há miệng muốn đòi vị trí hoàng hậu với hắn?
Hắn là điên rồi mới chịu đáp ứng nàng.
Nằm gai nếm mật mười bốn năm hắn mới có được tất cả như bây giờ, chẳng lẽ hắn thật sự rất ngốc, trực tiếp cho nữ nhân đã từng làm nhục hắn vị trí này?
Từ đó không cách nào chiếm lấy lãnh thổ phía Bắc, không chiếm được vũ thuật bất lão trong truyền thuyết, cũng không còn cách nào gia nhập tiên môn.
Mà là cùng thiếu nữ trước mắt…… Làm một đôi phu thê bình thường.
Bình thường già đi, chết đi?
Thậm chí hắn không nhìn thấu nàng, không bắt được thiếu nữ, còn có khả năng thọc hắn một đao bất cứ lúc nào.
Tô Tô không biết hắn suy nghĩ cái gì, trong chốc lát sắc mặt trở nên dữ tợn, trong chốc lát ngẩn ngơ, thật giống như nàng muốn không phải là ngôi vị Hoàng Hậu, mà là mạng hắn.
Thật lâu sau, hắn mím môi nói: “Không được, ngươi không thể làm Hoàng Hậu, cô có thể cho ngươi phong vị khác.”
Tô Tô tức giận nhấc chân, một chân đá vào vai hắn: “Cút đi, quỷ tài mới làm tiểu thiếp ngươi.”
Đạm Đài Tẫn không phòng nàng, bị nàng đá trúng bả vai, tức giận quay đầu lại nói: “Diệp Tịch Vụ!”
Tô Tô nói: “Kêu cái gì mà kêu, ta nghe được. Nếu ngươi thích tìm tiểu thiếp, ngày mai dán hoàng bảng, thu đủ tam cung lục viện cũng không có vấn đề gì. Ồ thiếu chút nữa thì quên, ngươi đã có một phong vị phu nhân.”
Thiếu nữ nhìn hắn giống như đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu: “Nói vậy đây là ngươi yêu thích, cho mỗi người một ngôi vị phu nhân. Cút đi, không thể đồng ý cũng đừng quấy rầy ta ngủ.”
Sắc mặt hắn xanh mét, cắn răng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhi của triều thần xuống dốc.”
Nếu còn không chịu cút, Tô Tô nhấc chân, lúc này càng thêm không khách khí, đạp lên trên mặt hắn, gằn từng chữ một nói cho hắn: “Vậy cũng cao quý hơn ngươi.”
Đạm Đài Tẫn nắm lấy chân ngọc của thiếu nữ: “Diệp Tịch Vụ, ngươi đừng không biết tốt xấu.”
Nàng giơ tay kết ấn, trong tay áo bay ra Hổ yêu hoàng phù mà nàng đã vẽ mấy ngày nay.
Ngọn lửa bùng lên trong không trung, chớp mắt đốt trụi cổ áo Đạm Đài Tẫn.
Thiếu nữ xoay người, không thèm để ý tới hắn.
Sau mùa xuân, trong cung dần trở nên náo nhiệt hơn.
Đạm Đài Tẫn hạ triều về sớm, thấy rất nhiều tỳ nữ đang ngắt lấy hoa mai.
Các nàng lấy hoa mai cho vào giỏ màu đỏ, vừa thấy là biết có người phân phó làm như vậy.
Ngụy Hỉ tiến lên giải thích: “Bệ hạ, đầu xuân, qua một thời gian nữa chính là ngày Đại Chu cầu phúc. Cầu xin trời thần, phù hộ cho triều ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Chiêu Hoa phu nhân đã nhiều ngày ở đây chuẩn bị, chọn lấy hoa mai đẹp và sạch sẽ nhất, đưa đến chiêm tinh đài.”
Hoa mai rơi xuống tay Đạm Đài Tẫn, hắn cười nhạt nói: “Cầu nguyện với thần?”
Ngụy Hỉ không nghe ra ý châm chọc trong lời nói, sau hoa mai trắng hiện ra một thân hình xinh đẹp thanh tú.
Thấy Đạm Đài Tẫn, trong mắt nàng ta hiện lên phần ý cười dịu dàng.
“Bệ hạ đã trở lại?”
Là Diệp Băng Thường.
Đạm Đài Tẫn gật gật đầu, hắn thu lại ánh mắt châm chọc, nhẹ nhàng hỏi: “Băng Thường, thân thể nàng thế nào rồi?”
Diệp Băng Thường cúi chào, nhẹ giọng nói: “Thân thể thiếp đã tốt rồi, thứ thiếp cả gan, tự tiện chuẩn bị nghi thức cầu phúc. Thiếp biết bệ hạ sẽ không nhớ việc nhỏ như vậy, bệ hạ mới trở thành quân chủ Đại Chu, hướng đến dân tâm là không thể thiếu.”
Cảm giác như vậy đối với Đạm Đài Tẫn mà nói tựa như đã lâu.
Dù sao ngoại trừ Kinh Lan An, sẽ không có ai đứng về ích lợi của hắn để sắp xếp những điều này. Đạm Đài Tẫn nói: “Cô làm sao có thể trách ngươi.”
Diệp Băng Thường lộ ra một ý cười ba phần e lệ.
Nàng ta sinh ra đã đẹp, đứng giữa hoa mai nở rộ, nụ cười này càng thêm nhu nhược thanh lệ.
Ngay cả Ngụy Hỉ công công không có mệnh căn, trên mặt cũng lộ ra một chút ngưỡng mộ.
Diệp Băng Thường ngước mắt, cho rằng sẽ thấy được ánh mắt mê luyến chi sắc của huyền y đế vương, không nghĩ tới vẻ mặt hắn vẫn ôn hòa mỉm cười như trước.
Không có chút nào lạnh lùng, nhưng cũng không hề say mê.
Sắc mặt nàng ta dù không hiện ra, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Vì sao?
Vì sao lại vô dụng với Đạm Đài Tẫn?
Không, cũng không phải vô dụng, ít nhất tiểu bạo quân đối với nàng so đối những người khác tốt hơn. Chính vào năm đó khi nàng ta ở tại biệt uyển, Bàng Nghi Chi độc mồm ngạo mạn cũng trở nên thần hồn điên đảo, sắc mặt đỏ lên.
Đạm Đài Tẫn phản ứng quá mức bình đạm.
Diệp Băng Thường yên lặng nghĩ, từ trong miệng người khác nàng ta biết được, bệ hạ lạnh lùng hơn những người khác rất nhiều, có lẽ cảm xúc của hắn rất nội liễm thì sao?
Tình cảm của Tiêu Lẫm, không phải cũng ôn hòa như nước sao?
Nghĩ đến đây, nàng ta cũng không hề nóng nảy nữa, mang theo một đám cung tỳ hồng y rời đi.
Nàng ta vừa đi, ý cười trong mắt Đạm Đài Tẫn liền biến mất không thấy.
Hắn bóp nát hoa mai trong tay, rồi giẫm chân lên đi.
Ngụy Hỉ chầm chậm chạy theo, lấy lòng hỏi Đạm Đài Tẫn hôm nay dùng bữa tối ở đâu.
Lời này hỏi đến có chút ý tứ, dù sao Chiêu Hoa phu nhân cũng là một mảnh tâm ý khó có được, bất luận tiểu bạo quân như thế nào cũng phải đến an ủi phu nhân.
Đạm Đài Tẫn vẫn chưa nói chuyện, mặt mày nháy mắt trở nên lạnh băng.
Ngụy Hỉ ngẩng đầu thì nhìn thấy thiếu nữ váy hồng đang ngồi xổm dưới đất, trên tay cầm một cái chén ngọc cùng cái muỗng, đang đút cho nam tử áo vàng uống nước.
Tô Tô đút, nam tử kia há mồm.
Hắn ta có một khuôn mặt anh tuấn, hơi vuông, trông có vẻ nam tử khí khái, còn mang theo một chút hàm hậu.
Đạm Đài Tẫn lạnh như băng nhìn, Tô Tô nhận ra hắn đến, ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Ánh mắt nam tử áo vàng trông mong nhìn Tô Tô, Tô Tô lại múc một muỗng nữa cho vào miệng hắn ta.
Hắn ta mừng đến mặt mày hớn hở.
Tô Tô còn muốn đút, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy.
Nàng ngước mắt thì thấy khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Tiểu bạo quân trước mắt nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi nàng: “Ngươi đang làm cái gì?”
Nếu là tức giận còn tốt, dáng vẻ này, rõ ràng chính là phát bệnh.
Tô Tô không hiểu nhìn hắn.
Đạm Đài Tẫn cười, lúc này hắn đang cảm thấy ghen ghét và tức giận: “Nhập Bạch Vũ.”
Nhập Bạch Vũ xuất hiện ở phía sau hắn, Đạm Đài Tẫn dịu dàng nói: “ Nghi thức cầu phúc cần mấy cái thiên đăng, cô nghe nói, dùng da người làm thiên đăng là bền và đẹp nhất. Cô thấy túi da hắn cũng không tồi.”
Hắn lạnh lùng nhìn nam tử áo vàng đang ngồi xổm dưới đất.
Ngụy Hỉ nghe thấy tiểu bạo quân không có ý nói giỡn, hai đùi run rẩy.
Nhập Bạch Vũ thần sắc bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Tô Tô đứng trước mặt nam tử áo vàng: “Khoan đã! Ngươi muốn làm cái gì?”
Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình nhìn nàng.
Hai người giằng co trong chốc lát, Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, lại nhìn nam tử áo vàng trên mặt đất vẻ mặt ngốc ngốc đang rất sợ hãi.
Nàng nói: “Ngươi thật sự muốn giết hắn?”
Hắn không nói, nhưng đôi mắt đen láy đang tràn ngập sát ý, không biết là nhằm vào ai.
Tô Tô cổ quái nói: “Vậy ngươi giết đi, dù sao hắn cũng là hổ yêu của ngươi.”
Lời vừa nói ra, lãnh giận trong mắt Đạm Đài Tẫn cứng đờ, hắn nhìn nam tử áo vàng trên đất.
Nam tử áo vàng kinh khiếp cười lấy lòng.
Nếu có đuôi, có lẽ đã sợ đến mức dựng đuôi lên.
—— Nó chính là lấy nước bùa uống để thanh trừ trọc khí, sao lại đáng sợ như vậy.
Thật vất vả hóa hình ở trong lò Viêm Hỏa, nó cũng muốn tu luyện thật tốt.
Tiểu bạo quân tại sao lại muốn giết nó, còn muốn lột da nó?
~Hết chương 67~