Hắn ý thức được chuyện gì, đầu tóc đẩy cửa hầm, chật vật như con cá lóc trườn người lăn ra bên ngoài.
Sợ là Thần Kiếm Tông người kéo tới trả thù, nhưng dường như không phải.
Vương Thiên Báo bật người đứng dậy, vẫn trong tư thế khoanh tay như là tập luyện võ công.
Bất quá hắn chỉ là hai tay gãy nát, ban đầu có người vội vã dùng băng cột tay, cố định vào cổ, nhưng đặt hai tay dính vào nhau rất là lịch sự.
Lúc đánh nhau không hề biết mệt mỏi, hiện tại mà nói khắp người uể oải, cộng thêm từ bả vai xuống hai cánh tay không có một chút cảm giác.
Thế là Vương Thiên Báo khoanh tay đi dạo, tuy nhiên không một bóng người đúng là quái lạ.
Cho tới khi nghe được mùi máu, khịt khịt mũi, Vương Thiên Báo đi tới bắt gặp bảy tám cái lão hoá thây khô, nội tâm kinh hãi.
“Không lẽ xuất hiện yêu tinh!?” Hắn lầm bầm nói, nhìn quanh, nhà cửa sụp đổ chắc hẳn yêu quái phải đô con, ngay cả thùng nước lớn cũng bị phá hỏng, nước rơi xuống bên dưới, đất uống nước no bụng, sau cùng tạo ra một vũng nước đọng.
Nhìn nơi đâu cũng là cảnh còn người mất, gió mang vị máu, Vương Thiên Báo thở dài, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đột nhiên từ đằng trước bay tới hai đầu Xích Mao Phong, còn chưa thể mọc mắt.
Vương Thiên Báo nhìn lên, lạnh giọng hừ một tiếng, trước mặt hàn phong thổi tới, Xích Mao Phong cũng không chú ý quá nhiều lập tức bị đóng băng.
Sau lưng lộ ra một đôi như pha lê mỏng manh màng cánh, người nghiêng về góc 45 độ rơi xuống.
Vương Thiên Báo bước chân ra một nhịp, chợt hai cái Xích Mao Phong này run rẩy đánh nát băng phiến, cặp cánh biến mất, lại tiếp tục bay lên.
Không ngờ tụi nó không sợ lạnh, có lẽ sợ nóng, thế là Vương Thiên Báo nhảy lui lại, mũi chân vẽ ra mấy cái đường chéo trên mặt đất, tạo thành ký tự không rõ ràng.
Xích Mao Phong bay ngang, ngay ký tự này bắn lên một đạo linh hoả, bắn trúng Xích Mao Phong sau đó dội sang cái còn lại.
Tụi nó dừng lại một chút, không hề hấn gì, tiếp tục lao tới.
Vương Thiên Báo căng thẳng xoay người chạy, thầm tức giận nếu như hai tay sử dụng được sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chợt nghe âm thanh nổ vang, hắn dừng lại nhìn ra phía sau…
Chỉ thấy màu đen viêm hoả tồn tại giữa trời, hai cái Xích Mao Phong lật ngược cắm đầu xuống, xúc tích vô cùng.
Cùng lúc Đại Hắc Tử đi tới, Vương Thiên Báo không hiểu chuyện gì, cho rằng đây là trùm cuối.
Nhưng vừa nhìn thấy hắn Đại Hắc Tử không thèm quan tâm tới, ánh mắt chuyển qua vũng nước.
Đột nhiên từ đâu mọc ra hai cánh tay, Đại Hắc Tử trực tiếp nhào tới vũng nước, liên tiếp dùng quyền đánh vào.
Nhìn mặt nước văng văng lên Vương Thiên Báo càng mờ mịt.
Tiếp sau lại thêm một cái nhân ảnh chạy về bên này…
Chính là Lý Thành Thiên, cuối cùng đã tìm được Đại Hắc Tử, bèn thả chậm bước chân đi tới gọi nó về nhà.
Nhưng Đại Hắc Tử làm cái quỷ gì đây?
Lý Thành Thiên thấy mặt nước phản chiếu Đại Hắc Tử gương mặt, mà nó nghĩ là Xích Mao Phong, cứ đánh xuống nước.
Cũng phải ha, trông hình dạng rất giống, Đại Hắc Tử không thể để cho yêu vật lặn nước mà trốn, thế là đánh nhau túi bụi.
Lý Thành Thiên vội ngăn lại. “Đại Hắc Tử, đó là ngươi mà?”
Đại Hắc Tử nhìn qua Lý Thành Thiên, mặt còn ngây thơ lắm.
Lý Thành Thiên ngón tay chỉ vào nói. “Bên cạnh ngươi là ta không phải sao?”
Đại Hắc Tử nhìn Lý Thành Thiên cúi người trên mặt nước, như vậy bên cạnh chính là nó sao.
Mặt đen mắt đỏ, đầu bóng mượt.
Nó đưa bàn tay sờ lên mặt mình, ánh mắt có chút mơ hồ chiêm ngưỡng.
Lý Thành Thiên nghi hoặc nhìn nó, phàm là người tự nhìn mình trong gương không tránh được phải tự luyến, xem ra áp dụng cho cả phi nhân.
Đúng là Đại Hắc Tử lần đầu nhìn thấy mình hình dạng, thầm nghĩ cũng rất có soái khí.
“Các ngươi là người sao?”
Lý Thành Thiên giật mình quay lại.
Vương Thiên Báo ngây ra, nếu không phải gãy tay hắn đã tự vả mặt mình một cái, nhìn thứ kia đương nhiên không thể nào là người, vậy cũng hỏi.
Lý Thành Thiên không ngờ còn một tên sống sót, vẫn nói. “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải yêu vật, về bọn chúng ta đã tự tay xử lý, không cần cảm ơn, không cần hồi đáp!”
Nói xong hắn nhanh chóng thu thập Tinh Huyết Độc Nhãn, kéo Đại Hắc Tử khỏi trầm mê ra về.
Hiện tại quá nhiều đồ vật, ít giao hữu càng tốt chứ sao.