Nàng vừa xoay người, Tuyên Vọng liền lên tiếng gọi lại.
“A, Chủ tử, buổi tối đi hội hoa đăng, người có ghé qua không?”
Lam Nguyệt hơi nghiêng người, tựa hồ không hứng thú lắm.
“Chỉ là hội hoa đăng mà thôi, có gì thú vị, nhưng nếu rảnh ta sẽ ghé qua đây một chút.”
Xong, nàng liền rời đi.
Tuyên Vọng nhìn theo bóng lưng của nàng, đột nhiên cười khẽ.
Tiểu chủ tử của hắn, thực không giống nữ tử bình thường a.
____________
Buổi chiều, trong cung tổ chức yến tiệc, Phượng tướng quân phủ dòng chính thứ đều đi. Dù sao yến hội lần này cũng chỉ là yến hội bình thường, không phải đại yến quan trọng gì.
Lam Nguyệt không mặc y phục Phong Mị Nhi chuẩn bị, nàng mặc một bộ lam y, trên thêu bạch mai, bên ngoài một tầng lụa mỏng, mỗi lúc chuyển động từng đóa hoa mai sinh động như thật.
Bộ y phục này là Lạc Y chọn, nàng cũng không biết Lạc Y mua ở đâu, chỉ cảm thấy chất vải rất tốt, màu sắc cũng là màu nàng thích.
Lạc Y làm cho nàng một kiểu tóc không quá phức tạp, Lam Nguyệt cũng rất hài lòng. Nàng chuẩn bị xong xui, không nhanh không chậm rời khỏi Thính Tuyết Viện.
Lam Nguyệt đến đại môn khi, mọi người đều đã đứng chờ, đám hài tử có vẻ khá bực bội, còn Phong Mị Nhi Phượng Lam Uyển không nói gì, nhưng thần sắc mất kiên nhẫn.
Phượng Vân Long thấy Lam Nguyệt, bất mãn nhìn nàng:
“Phế vật, còn để bọn ta chờ lâu như vậy”
Lam Nguyệt khẽ rũ mắt nhìn Phượng Vân Long, chợt cười khẽ một tiếng, nói:
“Tuổi còn nhỏ mà miệng mồm lại thối như vậy?”
Còn không phải ngươi tới sớm? Oán nàng?
Phượng Vân Long ngơ ngác nhìn Lam Nguyệt, mặt nhỏ đỏ bừng, quay sang hướng khác lẩm bẩm:
“Nếu ngươi không phải đích nữ, tiểu gia cũng không rảnh rỗi chờ ngươi!”
“Ồ”
Lam Nguyệt kinh ngạc hô một tiếng, môi đỏ khẽ mở, ngôn từ rất kinh ngạc:
“Ngươi cũng biết ta là đích nữ, là đích tỷ của ngươi, vậy thái độ của ngươi là gì? Nương của ngươi dạy bảo thật tốt nga”
Bên cạnh, Phong Mị Nhi âm thầm nắm tay, bên ngoài lại dịu dàng khuyên bảo:
“Được rồi, Long Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, Nguyệt Nhi không cần để tỷ đệ khó chịu.”
Phượng Vân Long được cho bậc thang, nhanh chóng đi xuống:
“Nương, ta đã biết!”
Lam Nguyệt ngược lại không có cho qua, Phượng Vân Long này tuổi nhỏ, nhưng bản lĩnh ức hiếp người khác không nhỏ, ngược lại cần chút giáo huấn, nàng nhẹ giọng nói:
“A, đệ ấy cũng không biết nhỏ như thế nào, cả tiếng người đều không hiểu.”
Phượng Vân Long sắc mặt khó coi, đây là câu hắn mắng Phượng Lam Thanh khi trước! Nàng vậy mà dùng lại mắng hắn!
Lam Nguyệt không nhìn hắn tức giận, nói với Phong Mị Nhi:
“Phong di nương, ngươi để hắn vào cung, lại không hiểu tiếng người, không rõ quy củ đắc tội hoàng gia, ai chịu trách nhiệm? Phụ thân sao? Theo ta thấy, nhị đệ chưa hiểu tiếng người của ta vẫn là ở nhà thì hơn.”
Lam Nguyệt bất động thanh sắc lặp đi lặp lại bốn chữ ‘không hiểu tiếng người’, càng nói càng thích.
Phong Mị Nhi tức run, cả ngày không nói được một chữ nào. Phượng Vân Long ngược lại bị chọc điên, chỉ vào Lam Nguyệt mắng:
“Phế vật! Ngươi có tư cách gì mắng ta! Ngươi vào cung mới là nhục nhã tướng quân phủ ta! Ngươi phế vậy mới ở nhà! Ngươi mới không hiểu tiếng người!!”
“Đệ đệ của ta, đệ vẫn chưa hiểu ta nói gì đâu, tỷ tỷ đây là tốt cho đệ, phải không Phong di nương?”
“Nguyệt Nhi, Long Nhi không hiểu chuyện, mẫu thân sẽ giáo huấn, cũng sẽ không để hắn gây chuyện.”
Phong Mị Nhi chậm rãi nói, cũng không vì một câu của Lam Nguyệt mà để nhi tử ở nhà.
“Nga.”
Lam Nguyệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không nói thêm cái gì. Dù sao nàng cũng chỉ chọc tức bọn họ một chút, Phượng Vân Long đi hay không nàng cũng không quản.
Phong MịNhi nhìn thái độ của nàng, đôi mắt xẹt qua một tia giận dữ.
Tiểu nhi tử vẫn luôn rất thông minh, hôm nay vì cái gì lại hành động ngu ngốc như vậy.
Phượng Lam Uyển nhìn Lam Nguyệt chằm chằm, Lam Nguyệt quay sang nhìn nàng một chút, không chút để ý cười nhạt, dời ánh mắt.
Phượng Lam Uyển khẽ nheo mắt, phế vật này sao lại thay đổi lớn như vậy!?
“Được rồi, xuất phát đi, nếu không sẽ trễ giờ vào cung.”
Phong Mị Nhi cao giọng nói, bày ra tư thế chủ mẫu.
Đám gia quyến nhanh chóng lên xe, lần này đi không nhiều, Phượng Lâm Thiên trước một bước vào cung, còn nữ quyến đi sau.
Một người là tứ tiểu thư Phượng Lam Huyên, là con gái của Trần thị, mười một tuổi, bộ dáng khá xinh đẹp, mặc một bộ lục y, không quá nổi bậc. Theo nàng biết, Phượng Lam Huyên này rất nịnh nọt Phong Mị Nhi, thường ngày khi dễ Phượng Lam Nguyệt không ít hơn Phượng Lam Thanh.
Bên cạnh nàng là thiếu nữ tầm tuổi, một bộ phấn y, nàng vẫn cúi đầu, không rõ dung nhan, có vẻ khá rụt rè nhút nhát, có chút giống nguyên chủ.
Người này có lẽ là ngũ tiểu thư Phượng Lam Vũ, con của một tì nữ sinh ra, bình thường cuộc sống cũng chẳng ra sao, bất quá vẫn tốt hơn nàng nhiều.
Lam Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá một vòng rồi thu hồi ánh mắt, nàng được Lạc Y đỡ lên xe ngựa, lát sau, Phượng Lam Vũ cũng đi lên, khiếp đảm nhìn nàng một cái rồi cúi đầu. Lam Nguyệt nhìn nàng một cái, dung mạo Phượng Lam Vũ thật ra rất tinh xảo, nàng cũng không làm nhiều nhận xét, an tĩnh tựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa ở thế giới này cũng không xóc như nàng nghĩ, ngược lại chạy đến êm ái, không chút rung động nào.
Ước chừng chạy đến nửa canh giờ, đoàn người mới vừa đến cửa cung.
“Tránh ra, tránh ra!”
Phía sau truyền đến tiếng quát tháo, tiếng xe ngựa chạy vun vút truyền đến, bên ngoài xe truyền đến tiếng ngựa kêu hoảng loạn.
Xe ngựa Lam Nguyệt bỗng nhiên nghiêng đảo, nàng nhanh chóng đưa tay trụ vững.
Nhưng Phượng Lam Vũ không tốt như vậy, đảo một cái đầu va nhẹ vào vách xe, đảo một cái liền muốn rơi ra ngoài.
Lam Nguyệt nhanh đưa tay kéo nàng lại.
Phượng Lam Vũ gương mặt còn mang theo khiếp sợ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần.
“Đa…đa tạ nhị… nhị tỷ.”
“Không có gì.”
Lam Nguyệt không để ý nói, nàng chẳng qua không muốn thêm phiền toái không cần thiết mà thôi.
“Có chuyện gì?”
Lam Nguyệt lạnh nhạt hỏi người bên ngoài.
“Tiểu thư, là xe ngựa của Tiểu hầu gia, người không sao chứ?”
Giọng Lạc Y bên ngoài truyền vào.
“Không sao.”
Lam khẽ nhíu mày, Tiểu hầu gia? Ninh hầu phủ?
Phượng Lam Vũ cắn cắn môi, nhìn Lam Nguyệt một chút, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng dùng giọng muỗi kêu nói:
“Nhị tỷ, lát…lát nữa trong cung yến, tỷ…tỷ cẩn thận một chút.”