Tô Lăng cảm ơn thím Trần rồi đi thăm bà nội của Triệu Nguyên.
Bà cụ cố hết sức để nhớ lại: “Tất cả mọi người đều cho là Vu Tiếu chết vì bệnh, nhưng sau đó bà lên núi nhặt củi, người đàn ông kia quay lại, trong tay ôm con, bà ngoại con cãi nhau với nó, cuối cùng người đàn ông kia rời đi, sau đó là chúng ta nhìn con lớn lên. Hẳn là ba con, không sai đâu.”
“Bà còn nhớ dáng vẻ của ông ấy ra sao không ạ?”
“Nhìn không rõ, thời gian lâu quá, bà không nhớ nổi.”
Lúc Tô Lăng về nhà đã khá muộn, cô sợ gặp nguy hiểm nên di động vẫn để ở giao diện gọi điện cho cảnh sát, cũng không đi nơi khác.
Một đường bình an về nhà, Tô Lăng cơm nước và tắm rửa xong, khi cô mở tủ quần áo thay đồ ngủ, cô lại không thể không nhìn thấy cái áo khoác màu đen của Tần Kiêu.
Anh kiêu ngạo, cao quý, đợt đi bệnh viện đó, anh cũng chẳng mặc bộ quần áo này mà mua cái mới.
Sau khi Tô Lăng giặt sạch thì trực tiếp nhét vào xó tủ.
Ném không được, không ném cũng không được.
Bên ngoài nhà nổi gió, những cái bóng đưa qua đưa lại, thật ra cô cũng không gan lắm, lúc này ở nhà cũ, cô đắp chăn kín mít nhưng vẫn không ngủ được.
Đoạn thời gian này cô hiếm khi nghĩ tới chuyện của đời trước.
Hôm nay vừa nhắm mắt là nhớ tới Tết năm đó, cả người anh đều là vết thương, cười một cách tùy ý, còn đụng tới mấy bài văn hồi tiểu học của cô.
Tô Lăng nhớ tới chuyện kiếp trước càng ít thì càng biết rõ sự chân thật của đời này.
Cô không quên sự xấu xa của anh, song cũng nhớ đến điểm tốt đẹp của anh.
Anh đang cố gắng thay đổi, nhưng một khi có chút khủng hoảng nào thì anh sẽ đóng cho cô một cái lồng vàng rồi giam giữ cô, không chút do dự.
Sau vụ thôi miên, Tô Lăng lập tức biết rằng cô chẳng có cách nào dùng sự chân thành để lay động anh. Tần Kiêu cũng cũng không tin chân thành, người như anh sợ mất đi.
Mất cô một lần, anh mới thấy đau đớn, mới có thể thu hết thảy răng nanh về.
Tô Lăng mơ mơ màng màng ngủ mất rồi nằm mơ.
Lúc trước cô nói nằm mơ thấy đời trước, mơ thấy sau khi cô chết là lừa Tần Kiêu thôi, song đêm nay là thật.
Hôm sau cô không nhớ rõ nội dung trong giấc mơ nhưng đột nhiên phát hiện gối bị ướt, cô sờ khóe mắt còn chưa khô nước.
Sao cô lại khóc?
Trường học xây ở trung tâm thôn, cũng là nơi náo nhiệt nhất toàn thôn.
Học sinh trong trường không nhiều, hầu hết phụ huynh sẽ nghĩ cách để chuyển trường cho con mình khi tụi nhỏ học hết lớp 4. Bởi thế nhìn chung tuổi của mấy đứa nhóc khá nhỏ, đứa lớn nhất là cô nhóc Triệu Nguyên.
Tô Lăng dạy lớp 2, lớp 3.
Vì thiếu nhân lực nên lịch làm việc rất dày đặc.
Tô Lăng phải dạy liên tục từ sáng cho đến năm giờ rưỡi chiều.
Hôm nay cô dạy tụi nhỏ học “Khoa Phụ đuổi theo mặt trời”, khi đó trời còn hẵng sớm, ánh nắng chỉ nhẹ nhàng rọi một tia vào phòng học, giọng cô mềm mại êm ái, đọc nội dung trong sách giáo khoa:
Khoa Phụ nghĩ thầm: “Mỗi tối, mặt trời trốn đến nơi tối tắm nào đấy mà ta không thích, ta thích ánh mặt trời! Ta phải đuổi theo mặt trời, bắt lấy nó, bảo nó đứng yên trên bầu trời, để nó mãi mãi chiếu sáng khắp mọi nơi.”
…
Sau khi cô đọc xong thì kể cho tụi nhỏ nghe về truyền thuyết này.
Một đôi mắt sạch sẽ nhìn cô, nghe rất mê mẫn.
Sau đó mấy cánh tay nhỏ xíu liên tục giơ lên.
“Cô Tô ơi, bộ Khoa Phụ không biết mình sẽ không đuổi kịp mặt trời sao? Mặt trời sẽ thiêu ông ấy đó, sao ông ấy vẫn cứ đuổi theo thế ạ?”
“Cô ơi, chắc chắn là Khoa Phụ siêu thích mặt trời, bằng lòng chết khát cũng không buông tay.”
“Ông ấy đáng thương quá, không đuổi kịp mặt trời…”
Bọn nhỏ ríu ra ríu rít, không biết Tô Lăng nghĩ đến cái gì lại nhẹ nhàng rũ mắt.
Người duy nhất trong phòng không hợp với mọi người là Tiểu Hàn, nhóc vẫn chưa đến tuổi học lớp 1 nên chưa tới trường, nhưng vì thích chị Tô Lăng nên đúng giờ mỗi ngày đều ngồi trong phòng để nghe.
Nhóc chẳng biết nói chuyện, tính tình ngoan ngoãn, hoàn toàn sẽ không nghịch ngợm quậy phá, những anh chị trong lớp cũng cực kỳ thích nhóc.
Bởi vậy Tiểu Hàn trở thành “Đặc biệt” duy nhất.
Lúc mọi người hăng hái thảo luận, ánh mắt Tiểu Hàn lại lướt ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt đen của nhóc chớp chớp, nhìn chỗ đó rồi chốc sau vội vàng vùi cái đầu nhỏ xíu vào trong cánh tay.
Tan lớp, mọi người vui vẻ đi chơi, Tiểu Hàn nhảy xuống ghế, chạy tới chỗ xa và yên tĩnh nhất.
Mùa hè đến, ve kêu râm ran.
Tiểu Hàn rẽ qua bức tường mọc đầy rêu xanh, bám vào dây leo rồi bò lên được nửa bức tường, nhóc ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn kia.
Người đàn ông đứng rất tùy tiện, chân co lại, nghe thấy âm thanh thì nheo mắt nhìn xuống hạt đậu nhỏ trước mặt.
Tiểu Hàn nhớ anh, người đàn ông cứu nhóc ở vách núi, siêu dữ.
Tiểu Hàn thầm nghĩ, đã cứu mình thì dù siêu dữ chắc cũng tha thứ được chứ nhỉ?
Một lát sau, Tiểu Hàn nghe cái chú xấu xa kia thấp giọng nói: “Nhãi con, ngậm chặt cái miệng lại, dám nói ra ông đây xử đẹp mày.”
Tiểu Hàn: “…”
Nhóc không nói được, cái tay nhỏ sờ một viên kẹo trong túi, nhìn một lúc, dáng vẻ rất không nỡ, viên kẹo này là chị Tô Lăng cho, nhóc để dành, không nỡ ăn.
Song Tiểu Hàn vừa nghe xong chuyện Khoa Phụ đuổi theo mặt trời.
Nhóc cái hiểu cái không nhưng cũng biết vị thần trong chuyện đó cố chấp đến đáng thương.
Nhóc xòe lòng bàn tay rồi đưa kẹo cho người đàn ông trước mặt.
Mặt trời của chú nè.