Bạch Thời cũng biết đối với những tình huống không hợp lý, thế giới này sẽ tự động điều chỉnh, chỉ là không biết đến lúc đó cốt truyện sẽ vặn vẹo tới trình độ nào thôi. Cái mà cậu lo lắng là Phượng Tắc thật sự bị cưỡng hiếp, nhưng bởi vì mặt mũi không nói cho nhân vật phản diện, mà nhân vật phản diện lại muốn đè nam chính, Phượng Tắc cảm thấy như vậy rất hả giận, lúc này mới chịu đựng nhân vật phản diện.
Hơn nữa phương pháp bỏ thuốc thì có đủ các thể loại trên đời, muốn phòng cũng phòng không hết, mặc dù cậu là 0, không thích làm mấy việc của 1, nhưng nếu không cẩn thận trúng thuốc, có lẽ cũng đè người ta ra thật ấy chứ.
Cho nên để phòng ngừa vạn nhất, bây giờ cậu phải đứng ở góc độ của thế giới này mà nghiêm túc suy ngẫm một mệnh đề: Luận —— Phương pháp đúng đắn để đè Phượng Tắc.
Mở ngoặc, điều kiện tiên quyết là không để cho nhân vật phản diện phát hiện, đóng ngoặc.
Lại mở ngoặc, có thể thành công đột phá qua hàng rào phòng ngự kiên cố của nam chính, đóng ngoặc.
Mẹ, thật là hãi hùng, không muốn nghĩ chút nào!
Bạch Thời vô cùng hy vọng thế giới này sẽ cảm thấy quá phiền toái rồi đổi thiết lập, nhưng có thể khẳng định bên cạnh cậu không có em gái nào, Phượng Tắc không thể nào phát sinh mâu thuẫn với cậu vì phụ nữ, nếu không bị cậu đè, vậy thì vì sao người này lại hận cậu?
Có thể cầu nguyện rằng lý do chỉ đơn thuần như bất đồng phe phái không?
Bạch Thời xoắn xuýt cả buổi cũng không tìm được đầu mối, ngược lại vì thất thần khiến cho máy vệ sinh đụng phải cái ghế, cơ thể bị quán tính kéo xuống lảo đảo mà nghiêng về phía trước, ngã nhào vào trên mặt bàn.
Phượng Tắc đã quyết định xong món ăn, đang chuẩn bị đi ngang qua chỗ Bạch Thời, thấy thế thì cười vài tiếng, chợt nhớ tới bộ dạng lúc Bạch Thời rúc vào góc bếp hôm qua, quay lại nói với đại thúc: “Người ông tìm thật đáng yêu.”
Đại thúc gượng cười: “Ừm.”
Phượng Tắc nói xong cũng không dừng lại, quay đầu đi thẳng.
Bạch Thời đưa mắt nhìn hắn đi xa, nghĩ thầm mi mới đáng yêu, cả nhà mi đều đáng yêu, coi chừng hoa cúc tàn đó, thiếu niên!
Cậu nhanh chóng quét dọn xong, đi qua giúp đại thúc chọn nguyên liệu, bỏ vào trong máy rửa rau và cài thời gian, sau đó lại đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cửa khoang của chiến hạm đã mở ra, ba chiếc xe cơ khí và sáu xe khai thác tinh vi lần lượt lái ra ngoài, để lại những dấu vết đan nhau trên sa mạc xám trắng.
Bạch Thời rủ mắt xuống, chỉ thấy xe khai thác đi một đoạn ngắn thì dừng lại, tạm thời không nhúc nhích, xe cơ khí thì chạy thẳng về phía trước, chậm rãi đi vòng vòng quanh khoảng đất trống trước mặt, có vẻ đang thăm dò địa hình, cũng giống như đang xác nhận vị trí.
Cậu nhớ đại ca từng nói những người này muốn tìm thứ gì đó, trong lòng rất ngạc nhiên, chẳng biết có thứ gì trên ngôi sao chết này làm họ chú ý đây, nhưng theo trạng thái ẩn cư của Trì Hải Thiên và thiết lập Phượng Tắc thành tiểu đệ của nhân vật phản diện để suy ra, cậu nghĩ tổ chức này sẽ đứng ở phía đối lập với mình, cho nên bất kể họ đang tìm gì, dường như đều không có lợi cho cậu, phải tìm hiểu rõ ràng mới được.
Đại thúc đang bận rộn liếc cậu một cái: “Tiểu Nha, rửa rau xong chưa?”
Bạch Thời hoàn hồn, nhanh chóng lấy mấy thứ đó ra rồi đưa cho ông, sau đó lại đi rửa mấy nguyên liệu khác.
Sáng nay, những người phụ giúp tối qua không tới, chắc đều đang ở bên ngoài, trong phòng bếp chỉ có hai người họ, vì vậy Bạch Thời cam chịu làm phụ tá cho đại thúc, bận rộn cực kỳ, ngẫu nhiên mới rút được một khoảng thời gian trống để đi tới cửa sổ quan sát.
Mấy chiếc xe cơ khí đã dừng lại, phía trên có người đang cầm dụng đi cụ lòng vòng xung quanh, cúi xuống đánh dấu, nhưng sau đó lại xoay người quay về tàu, không có vẻ gì là chuẩn bị tác nghiệp ngay lập tức.
Điểm tâm đã sắp chín, những người phụ giúp cũng lục tục xuất hiện, Bạch Thời đoán là họ phải ăn xong mới làm tiếp, liền lặp lại động tác tối hôm qua, cùng họ bưng đồ ăn ra ngoài.
Lần này Tống Minh Uyên cũng ngồi lại trong chốc lát sau khi ăn xong, nhưng anh còn phải bận rộn đi giám sát, cho nên không trò chuyện với Bạch Thời được bao nhiêu, chỉ dặn dò cậu phải ngoan ngoãn đợi, tiện thể níu Bạch Thời lại xoa xoa đầu mấy cái, lúc này mới rời đi.
Bạch Thời làm một nhân viên hậu cần, trên cơ bản không có nhiều không gian để hoạt động, ngoại trừ làm việc lặt vặt thì chỉ có thể ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn xuống dưới đầy tẻ nhạt.
Sáu xe khai thác đều lái tới nơi được đánh dấu, sau khi xếp thành vòng thì bắt đầu hợp lực đào sâu xuống dưới, đào cả ngày mà chưa thấy ngừng, buổi tối nhìn lại là có thể thấy một cái hố sâu rất lớn, cũng không biết đến cùng thì mấy người này muốn làm gì.
Cuộc sống dần dần trở nên quy luật, họ chỉ tới lúc ăn cơm và nghỉ ngơi, còn lại đều ở bên ngoài, người của tổ chức cũng không nhiều, ngoại trừ những người tới phòng bếp phụ giúp và lái xe Bạch Thời từng gặp ở ngoài chợ thì còn năm người nữa, trong đó có Phượng Tắc và hai người khác là quản sự, hai người còn lại đều mặc theo kiểu học giả, Bạch Thời đã thảo luận với đại ca, suy đoán họ là kiểu chuyên gia hay nhà khoa học gì đó.
Mới đấy mà đã hai ngày trôi qua, họ đào được tới tầng nham thạch, người của tổ chức đang họp để nghiên cứu một lát, chỉ để lại hai xe khai thác, điều chỉnh độ chính xác cho chúng rồi bắt đầu đục lỗ vào lớp nham thạch kia, chậm rãi đào xuống phía dưới.
Cứ đào như vậy một ngày, chuyên gia mang tới một dãy chữ số, nói đã có kết quả đối chiếu, nham thạch ở đây không phải là thứ họ muốn tìm.
Nhóm người Phượng Tắc nhún nhún vai đầy bất đắc dĩ, liền dẫn mọi người leo lên chiếm hạm vận tải, rời khỏi sao số 8.
Mấy tiếng sau, chiến hạm trở về nơi xuất phát, Phượng Tắc trả liền lương cho họ, sau đó đường ai nấy đi. Bạch Thời nói với đại thúc một tiếng, một mình rời khỏi bến cảng. Cậu tìm một chỗ đứng đợi, một lát sau mới thấy đại ca lái xe tới.
Tống Minh Uyên chậm rãi khởi động xe, lái về nhà, nói: “Mấy ngày nay em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không.” Bạch Thời nhìn anh, “Em phải quay lại xem sao.”
Có thể những công nhân kia không biết tình hình, nhưng hai người họ lại hiểu rõ tổ chức này không hề đơn giản, mà sự xuất hiện của chuyên gia lại càng có vấn đề, nếu như thật sự chỉ là đối chiếu nham thạch, cần gì phải hao tâm tổn trí để điều chỉnh độ chính xác như vậy, cho nên rất có thể số liệu không hợp chỉ là cái cớ để đưa mọi người về.
“Đại ca, thực ra anh cũng muốn quay lại đúng không?”
Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu: “A Bạch…”
“Ngừng.” Bạch Thời biết anh muốn bảo cậu ở nhà đợi, thẳng thắn nói, “Em nghĩ rồi, quyết định không đi.”
Tống Minh Uyên hiểu cậu sẽ lén lút chạy tới, im lặng nửa giây, xoa xoa đầu Bạch Thời: “Được rồi, đi thì đi.”
Bạch Thời khẽ giật mình: “Bây giờ?”
“Đúng.”
Bạch Thời hơi chần chừ: “Có lẽ bây giờ họ cũng xuất phát, liệu chúng ta có chạm mặt họ không?”
“Không đâu.”
Bạch Thời luôn luôn tin tưởng đại ca, liền ngoan ngoãn nghe lời anh, cùng anh quay về bến cảng.
Từ lúc chiếm hạm vận tải chưa hạ cánh, Tống Minh Uyên đã ra lệnh cho thuộc hạ đi hoàn thành những thủ tục liên quan tới việc cất cánh, bây giờ liền kéo Bạch Thời lên phi thuyền tư nhân, nhanh chóng xuất phát.
Trên đường hai người đã ngủ một giấc, đợi đến lúc tỉnh dậy, phi thuyền cũng đáp xuống sao số 8.
Rốt cuộc thì Bạch Thời cũng biết vì sao đại ca nói sẽ không đụng mặt rồi, bởi vì tầm mắt nơi này quá thoáng, nếu như không muốn bị phát hiện, hai người sẽ phải đáp xuống một chỗ thật xa, sau đó khởi động xe cơ khí đi tới đó, rồi đợi đến một khoảng cách nhất định thì bỏ lại xe cơ khí, đi bộ tới nơi.
Cồn cát và đống đất mà xe khai thác đào ra chính là một lá chắn tốt, họ dừng lại ở khoảng cách hơn trăm mét. Tống Minh Uyên lấy kính viễn vọng ra để quan sát, phát hiện người của tổ chức quả nhiên đã quay lại, hơn nữa cũng đã đi xuống cái hố sâu đó, chỉ chừa một người bên ngoài để canh gác.
Bạch Thời quan sát một hồi, nhìn về phía Tống Minh Uyên: “Bây giờ thế nào?”
Tống Minh Uyên hỏi: “Nếu như một mình em lén quay lại, muốn xử lý thế nào?”
Bạch Thời suy nghĩ một lát, không ôm chút hy vọng nào mà hỏi hỏi: “Giết tới?”
Tống Minh Uyên chậm rãi xoa đầu cậu.
Bạch Thời hoang mang nhìn anh.
Tống Minh Uyên đáp: “Chắc chắn bọn chúng vẫn giữ liên lạc, nếu em giết tới, người ở bên trong sẽ biết ngay.”
“Ồ.” Bạch Thời thốt lên, thầm nghĩ quả là thế.
Tống Minh Uyên lại xoa xoa đầu cậu, chỉ thoáng qua một cái, lực giống hệt như lúc nãy.
Cuối cùng Bạch Thời cũng hiểu, nghĩ thầm: mẹ nó, anh đang nói em ngu xuẩn đó hả? Vậy anh định chạy qua kiểu gì, khoan lỗ à?