– Được, tỷ tỷ!
Nói rồi hai người ngửa cổ lên, dốc hết dòng nước vừa cay vừa ngọt vào cổ.
– Rượu ngon!
Sau đó Nhã Tịnh nhìn qua Sư phụ mình vẫn đang mải ăn mỉm cười.
– Sư phụ! Đồ nhi vẫn luôn muốn xin lỗi người vì lần đầu gặp mặt nhau không tốt cho lắm, không ngờ tới sư phụ vẫn nguyện ý giúp ta! Sau đó còn truyền thụ võ công cho ta, yêu thương ta và tiểu bảo. Ân nghĩa này, ta chẳng thể quên! Đa tạ sư phụ, ly này đồ nhi mời người!
Lưu Lão nghe xong liền dừng việc ăn uống lại, lau đôi tay đã bẩn của mình sạch sẽ sau đó mới bắt đầu nâng ly lên đáp lại nàng.
– Lão phu cũng muốn cảm tạ thiên ân ban tặng cho ta một đồ đệ hoàn mỹ, mặc dù hơi lười. Nhưng luôn có sơ tâm vững chắc, đủ để ta tin tưởng giao ra võ công đời này! Cũng là đứa bé, ta coi con như con ruột! Ta mong, sau này dù chuyện gì xảy ra. Ngươi nhất định phải sống thật tốt, nếu muốn rời khỏi đây. Lão đây dù phải hi sinh mạng sống cũng phải cứu ngươi!
– Sư phụ, chớ nói gở! Đồ nhi đa tạ ân đức rộng lớn này. Nhất định sẽ không làm người hối hận vì đã chọn ta.
Nghe Nhã Tịnh tự tin nói vậy, Lâm thúc hài lòng gật đầu cạn rượu. Thấy sư phụ cạn, Nhã Tịnh lại cạn tiếp. Ý Hiên cũng đứng lên hành lễ về phía nàng, Nhã Tịnh lại rót đầy chén. Ý Hiên lúc này lên tiếng nói.
– Đa tạ Vương phi đã cho ta thoát khỏi chốn lầu xanh, giúp phụ thân ta lấy lại sạch sẽ! Công ơn người đối với ta cũng vô cùng lớn, người đã cho ta được tái sinh lần nữa, chén rượu này, ta mời người!
Nói rồi Ý Hiên cạn chén, nàng cũng đưa tay lên uống cạn. Mọi người cứ vậy, uống cùng nhau, nói mọi chuyện trên trời dưới đất. Uống cùng nhau như không có ngày thứ hai, cuối cùng ai nấy đều say xỉn.
Cả đám ngồi ôm nhau khóc bên hồ, rồi lại cười. Lang Minh Triết nhìn đám ma men này, xoay lưng rời đi. Hôm nay hắn nhìn đủ rồi! Một cơn gió lạnh lướt qua, Lang Minh Triết dừng bước nhìn lại nữ nhân nào đó khóc tới không ra hình dạng. Không đành lòng, Lang Minh Triết bước tới nhấc bổng nàng đưa lên vai rồi rời đi.
Nhã Tịnh nàng đã mơ một giấc mơ, giấc mơ rất lạ! Nàng một thân hỉ phục, là lễ đường sao? Nhưng sao kỳ lạ quá, nàng chẳng thể nhìn thấy mặt phu quân, nơi kia là thế nào đây? Long Ỷ sao? Hình như rất nhiều người nhìn nàng bằng đôi mắt phẫn hận thì phải, có người còn nói nàng là Yêu Hậu, ngay lập tức có mũi tên bắn về phía hắn ta. Nhã Tịnh run rẩy, là mơ sao lại thật như thế? Nàng đột ngột quay người chạy đi, nghe nói Tử cấm thành là nơi cao nhất! Nam nhân kia như nhận ra gì đó liền dùng khinh công chạy theo nàng, có rất nhiều người chạy tới cản hắn. Kia không phải có cả A Hoa sao? Nhã Tịnh từ trên nhảy xuống, nam nhân kia suy cho cùng là tới muộn rồi, chỉ lấy được miếng chùm đầu của nàng rơi ra bay lên khi nàng nhảy xuống mà thôi! Giọt nước rơi bên má nàng, là mưa sao? Bàng hoàng tỉnh lại, Nhã Tịnh đau choáng đầu. Đúng là rượu nhiều không tốt! Ngay cả mơ sảng cũng là ác mộng đáng sợ, nàng thở dài.
Khoan, hôm nay trời hơi lạnh thì phải! Nhã Tịnh đưa tay lên day cái trán đau nhưng hình như có chút sai sót? Nhìn xuống bản thân, nàng biết sai ở đâu rồi!
Là do bản thân nàng ngoài chiếc yếm và một chút quần mỏng chẳng còn gì nữa! Nhã Tịnh khẽ nhìn qua, Lang Minh Triết vẫn nằm yên tại đó, Nhã Tịnh nhìn qua, hắn chỉ mặc một lớp trung y mỏng. Đưa tay lên.
“Bộp!” một cái tát dáng ngay vào Lang Minh Triết, hắn còn không kịp lên tiếng đã bị ăn đánh tới bay màu rồi! Bởi ngoài cái tát ra, Nhã Tịnh lại vô cùng thân thuộc kẹp cổ hắn. Lang Minh Triết vừa ăn đau tỉnh lại liền khó thở.
– Nhã Tịnh! Nàng đang làm cái quái gì vậy?
Nhã Tịnh nàng vừa siết cổ hắn, lại vô cùng mạnh mẽ đập thêm một cái lên đầu Lang Minh Triết.
– Lang lưu manh! Ta tin tưởng người như vậy, sao người dám làm vậy với ta?
Lang Minh Triết khó thở dùng hết sức văng nàng ra, Nhã Tịnh bị văng ra tới góc giường lại vô cùng mạnh mẽ đứng dậy.
– Nàng hôm qua say, ta tìm thấy nàng ở bên hồ! Vác nàng về, chưa về tới nơi nàng đã phóng uế lên cả người ta và nàng! Khó khăn lắm mới thu xếp ổn thỏa cho nàng, nàng lại đánh ta?
Nàng rất mau load xong lời hắn, vậy là đêm qua hai người không xảy ra chuyện gì? Nàng mỉm cười nhìn Lang Minh Triết bên mặt vẫn còn in một dấu tay ngại ngùng nói.
– À! Thực ra là người đang mơ đó, tỉnh lại đi! Ta đi trước!
Nhã Tịnh định chạy liền bị Lang Minh Triết dùng đôi chân thon dài hữu lực nhấc lại.
– Hình như không xảy ra việc gì khiến nàng thất vọng nhỉ, dù sao hôm nay ta cũng xin nghỉ! Để ta cùng nàng làm chuyện gì đó nhé!
Lang Minh Triết đè nàng nằm xuống dưới thân hắn, Nhã Tịnh dùng đầu đập tới “Cốp” Lang Minh Triết lần hai ôm đau trên đầu.
– Phu, phu nhân! Người là đang ám hại phu quân sao?
Nàng mỉm cười, vỗ vỗ lên má Lang Minh Triết.
– Ta đang giúp người tỉnh mộng, không cần cảm ơn!
Vùng dậy khỏi kiềm chế, Nhã Tịnh vội vơ đống y phục rời đi giống như nàng còn dám ở đây giây phút nào Lang Minh Triết sẽ giết nàng vậy!
Đám Ý Hiên vẫn đang ngủ quên bên thềm cỏ được giai đinh khẽ lay dậy. Vừa tỉnh lại, Ý Hiên nhìn thấy trước mặt mình là tên đầu gỗ A Vệ liền đỏ mặt, quay lại liền thấy Diễm An, Lưu sư phụ hình như đã sớm rời đi.
“Bộp!”
Hình ảnh này hơi quen quen, Diễm An tát vào mặt Ý Hiên. Chưa để hắn kịp nổi cáu.
“Bộp bộp bộp!”
Diễm An liên tiếp tát vào Ý Hiên ba cái, sau đó nàng ta dùng giọng điệu ngái ngủ lên tiếng.
– Ủa, không phải mơ sao? Có cảm giác đánh tên đáng ghét thật này!
Một lời nói ra, mọi chuyện được thay thế bằng một sự im lặng đáng sợ.
– Tôi giết cô!
A Vệ nghe thấy tiếng gào lên, có chút kinh ngạc.
– Giết gì? Ở đâu có án mạng?
Ý Hiên nghe người đằng sau mình đã dậy, “bùm” khuân mặt biến đỏ. A Hoa cảm thấy có biến, bản tính hóng hớt cũng trỗi dậy. Vừa mở mắt đập vào mắt nàng ta là hai nam nhân ngồi cạnh nhau giống như sắp ôm nhau vào lòng.
– Không cần để ý ta đâu, cứ tiếp tục đi!
Nhã Tịnh vừa bước chân tới cửa nghe A Hoa nói vậy vô cùng hóng hớt chạy tới.
– Có chuyện gì sao?