Bên người Ninh Vân Đình Đại thiếu gia này lão thái thái cũng chỉ bỏ thả được một người hầu hạ, vài người khác cố tình lại được Ninh Vân Tấn coi trọng, chờ đến đám nha hoàn lớn tuổi của hắn được thả ra ngoài sinh con, hắn liền đi tìm lão thái thái cầu xin.
Ninh Vân Tấn miệng nói, Lưu Danh viện của hắn nếu với tự kinh quốc công ‘Cấp thủy trí tân hoa, thủ úy dĩ lưu phương’*, vậy tự nhiên muốn viễn cảnh nha hoàn xinh đẹp giữ mặt cửa. Một trận càn quấy như thế, cao thấp Ninh gia cư nhiên cũng cho phép hắn, lão thái thái cho hắn bốn, mặt khác lại thêm hai nha hoàn nhị đẳng xinh đẹp lanh lợi.
*Đại ý: Tưới nước cho bông mới (dưỡng người tài), để yên lòng để lưu danh
Trẫm chính mình cũng không xuống tay, cũng không thể khiến bọn nha hoàn hạ đẳng này làm bẩn huyết mạch tế thiên giả được! Văn Chân sắc mặt âm trầm mà nhịn không được bẻ gẫy một cây ngự bút.
Lý Đức Minh thấy bộ dáng của hắn đã biết Hoàng thượng tâm tình không tốt, nhưng mà canh giờ đến mình không đề cập tới rõ ràng cũng không ổn. Hắn đến gần cung kính mà nói, “Hoàng thượng, người kính sự phòng đến.” Nói xong, hắn đối với tiểu thái giám kính sự phòng vứt cho một ánh mắt ra hiệu, khiến người đang nâng sáu thẻ đầu tiến lên.
Văn Chân liếc mắt một cái khay bạc tiểu thái giám nâng trong tay, không hề ‘Tính’ thú âm thanh lạnh lùng nói, “Đi.”
Chờ khi thái giám kính sự phòng rút đi, Lý Đức Minh nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, ngài cũng nửa tháng không lâm hạnh hậu cung, nhóm phi tần này…”
“Trẫm nghĩ như thế nào, không cần người khác nói nhiều.” Văn Chân không cho chen vào, ngược lại phân phó nói với Lý Đức Minh, “Chuẩn bị nghĩ chỉ, trẫm muốn đưa phân lễ đến Ninh phủ, hôm nay phải làm thỏa đáng.”
Hoàng thượng làm khó ta, việc này lại lập tức phải đóng cửa cung, ngài lại muốn ra đâu! Lý Đức Minh sợ chậm trễ thời gian, lập tức nhanh nhẹn đệm tốt trang giấy, may mắn mực cũng đã mài xong, nếu không hắn còn thật lo lắng không kịp.
Khi ‘Đại lễ’ của Văn Chân đưa đến Ninh phủ, Ninh Vân Tấn vừa mới ăn xong bữa tối về viện mình, bình thường ở Ninh gia chỉ có đợt bữa tối là tụ lại với nhau.
Nghe thấy người trong cung đến, Ninh Vân Tấn đành phải lại chạy về chính đường đi tiếp nhận thánh chỉ. Sau một trận ba vái chín lạy cảm tạ hoàng ân, hắn chỉ có thể nhìn cung nữ xinh đẹp phía sau Hoàng Cẩm một trận sững sờ.
Đừng nói là hắn, mà ngay cả Ninh Đào Húc cũng sắp không rõ Hoàng đế đây là nghĩ muốn làm gì, trên thánh chỉ chỉ viết ban thưởng người xuống hầu hạ sinh hoạt hằng ngày, nhưng bình thường hoàng cung ban thưởng cung nữ chính là để người thu vào trong phòng, nhưng mà Tiểu nhị còn chưa có thành thân, lúc này ban thường một cung nữ xuống là có ý gì?
Ninh Vân Tấn đem Hoàng Cẩm gọi vào một bên, một tờ bạc mỏng manh từ trong tay áo trượt vào trong tầm tay, trực tiếp nhét vào trong tay hắn ta. Nhìn thấy Hoàng Cẩm lộ ra ý vị sâu xa tươi cười, lúc này mới hỏi, “Hoàng Cẩm tổng quản nêu ra cho tiểu tử một tỉnh ngộ đi, Hoàng thượng đây rốt cuộc là ý gì? Cung nữ gọi Hồng Đậu này nên đối đãi như thế nào mới tốt?”
Hoàng Cẩm cười tủm tỉn mà nói, “Ninh công tử cũng không cần khẩn trương, trước khi chúng ta xuất cung Hoàng thượng đặc biệt mà công đạo qua, Hồng Đậu lần này tới là Hoàng thượng thương cảm công tử bị thương thân mình đặc biệt mà quan tâm sinh hoạt thường ngày của ngài. Hoàng thượng còn nói, công tử ngài tuổi còn nhỏ, lần này lại bị thương nguyên khí, không thể lại bị chuyện phòng the khoét rỗng cơ thể, nếu như không nghe lời mà muốn bò trên giường trực tiếp đuổi đi là được!”
Ninh Vân tấn nghe công đạo này cảm giác quái quái, bình thường mà nói đưa nữ nhân không phải là để người làm trên giường sao, thế nào Văn Chân lần này lại phương pháp trái ngược, bị khẩu dụ như vậy của hắn công đạo, xem ra trước đại hôn của mình là không cần nghĩ gần nữ sắc.
Bất quá cuối cùng biết thái độ đối đãi với cung nữ kia, hắn cũng yên tâm, chắp tay nói, “Đa tạ công công.”
Cất bước thái giám truyền chỉ, Ninh Vân Tấn liền đem cung nữ trước khi xuất cung bị ban tên là Hồng Đậu mang về viện an bài. Viện hắn phòng không tuy nhiều, cũng ý nghĩ vui vẻ cho bọn nha hoàn một ít ưu đãi, nhưng cũng không thể quá vượt mức, hai nha hoàn nhất đẳng ở một gian hạ phòng, bốn nhị đẳng nha hoàn khác một gian, bọn nha hoàn tam đẳng khác cũng chỉ có thể chung giường.
Nhưng với Hồng Đậu này lại không thể xử lý như vậy, đầu tiên Ninh Vân Tấn đem sáu nha hoàn bên người gọi tới để cho mấy nàng nhận thức, lại hỏi Hồng Đậu một câu cấp bậc trước khi xuất cung.
Hắn nhìn Hồng Đậu này tuổi cũng không lớn, tuy rằng tướng mạo lớn lên xinh đẹp lại bày khuôn mặt cứng nhắc, uy nghiêm vô cùng, nhất cử nhất động đều quy củ thì có chút nắm không chắc địa vị đối phương.
Hồng Đậu không chút nào dám làm bộ làm tịch, nắm chiếc khăn hành lễ nói, “Nô tỷ trước khi xuất cung là Thượng nghi ngự tiền.”
Ni mã!
Trong lòng Ninh Vân Tấn mắng một tiếng, khó trách mình chưa thấy qua vị này, Thượng nghi chính là nắm dạy lễ nghi, kiêm trách nhiệm giám sát lễ nghi, bỏ thêm hai chữ ngự tiền thì càng quý giá, chỉ sợ toàn bộ cung nữ Càn Thanh cung đều hẳn là trải qua tay vị này, một nữ quan chính ngũ phẩm như thế đặt ở chỗ mình, Văn Chân rốt cuộc là ý gì?!
Nguyên bản Ninh Vân Tấn chỉ biết cung nữ không thể tùy ý đối xử, có thể đi vào cung làm cung nữ đều là tú nữ tam kỳ tiểu tuyển đi vào nô bộc, tuy rằng bắt đầu từ vị trí nói là nô tài, nhưng đó cũng là nô tài hoàng thất, như tú nữ có thể ở cung Càn Thanh làm người hầu, hơn phân nữa phụ huynh đều là gia tộc nắm giữ phủ Nội vụ, cho dù là người Bát kỳ cũng rất tí sẽ đắc tội bọn họ.
Mà như Hồng Đậu này thì lại càng ghê gớm, địa vị nữ quan bất đồng với cung nữ bình thường, bình thường được xưng là hậu phi dự tuyển, những người đó tần phi phân vị thấp hơn một chút đối với các nàng đều phải nịnh bợ.
Ninh Vân Tấn trong lòng vô cùng rối rắm, Hồng Đậu này cấp bậc đặt ở đây sai sử hắn là không dám suy nghĩ, cuối cùng đành phải để cho nàng trước quen thuộc tình huống ở trong viện, đồng thời hỗ trợ dạy dỗ quy củ bọn nha hoàn.
Khi tự an bài chỗ ở cho Hồng Đậu hắn lại phát hiện khó khăn, càng nghĩ đành phải trước đem người an bài tại trong nhĩ phòng của phòng ngủ chính của mình. Dựa vào ý nghĩ của hắn tốt nhất là có thể chọn gian phòng để người thuận tiện, nhưng mà ở bên ngoài đây cũng là Hoàng đế ban thưởng xuống chiếu cố mình, đặt ở xa hình như là đang oán giận.
Càng làm cho Ninh Vân Tấn nghẹn khuất chính là, Văn Chân phụng chỉ cho mình cuộc sống dưỡng bệnh bổ sung một cái tường lớn như vậy, mình cư nhiên còn phải dâng bài tử đi tạ ơn.
Bài tử hắn vừa đưa lên, liền được gặp Văn Chân. Bất quá Văn Chân thần sắc bình thản, nhìn đoán không ra không chút nào thích hợp, hai người uống trà nói chút chuyện phiếm chuyện gần đây, thì có đại thần cầu kiến, Ninh Vân Tấn liền thức thời cáo từ.
Chỉ là trước khi Ninh Vân Tấn đi Văn Chân lại mạc danh kỳ diệu mà dặn hơn một câu, hảo hảo điều dưỡng thân thể, không nên học những con cháu phong lưu trong Kỳ cả ngày nhớ thương chuyện không lên được mặt bàn.
Ninh Vân Tấn không hiểu ra sao rời hoàng cung, cho dù đầu năm nay chuyện tiểu tử mười hai mười ba tuổi khai trai là thường, càng có không ít chơi ra ‘Mạng người’, nhưng đó đều là việc tư bên trong, Văn Chân thằng nhãi này với mình cũng quản quá rộng rồi đó?!