Trời đã về khuya, ánh đèn trong tòa nhà xa xa kia dần tắt, chỉ có người đến Lạc Châu càng ngày càng nhiều. Buổi biểu diễn của ban nhạc đang đến đoạn cao trào, trên mái hiên trắng hướng ra đường, ánh đèn nhấp nháy, gió thổi qua cánh rừng hương thảo, phảng phất mùi lá chanh và Rosemary. Tiếng nói chuyện càng lúc càng thấp xuống, tần suất trò chuyện cũng giảm dần, khoảnh khắc im lặng càng nổi bật hơn bao giờ hết trong nhịp trống trầm bổng, luân phiên dâng lên cùng với sương đêm ven sông mùa hạ, mơ hồ cuốn theo từng hơi thở và ánh mắt nóng bỏng.
Lucas nắm lấy tay Diệp Khai: “Leslie, để anh xem đường tình duyên cho em nhé.”
Diệp Khai cười tủm tỉm, đưa tay lên chống má, ánh mắt nhất thời trở nên mơ hồ: “Anh quê mùa quá đấy.”
“Em nhìn xem, nó bị cắt ngang ở giữa.” Lucas nói nửa thật nửa đùa, khẽ thở dài một tiếng, “Nhân sinh rất dài, quá khứ có khắc cốt ghi tâm thế nào thì cắt rồi rồi chính là cắt rồi, đằng sau mới là thật, là đúng đắn.”
Diệp Khai cụp mắt, nhìn những đường nét trên lòng bàn tay mình. Cậu không phân biệt được cái nào là tình yêu, cái nào là sinh mệnh, cái nào thì lại là đường sự nghiệp. Men rượu đã làm tê liệt suy nghĩ của cậu, Lucas nói như vậy, có lẽ đó chính là ý trời.
Lucas là người Vancouver. Họ gặp nhau ở Pháp, rồi gặp lại nhau một lần nữa trên chuyến bay thẳng đến Vancouver, quả thực cũng coi là có duyên. Họ có cùng sở thích, tính cách cũng phù hợp, thậm chí ngay cả nhà của hắn cũng chỉ cách nhà bà ngoại hai dãy nhà. Trong những tháng ngày cậu dưỡng bệnh ở Vancouver, Lucas thậm chí còn xin nghỉ việc ở Phố Wall để đến bên cậu vài ngày.
Lúc đó, Lan Mạn đã mời hắn uống trà, trong tiết trời đẹp đẽ của mùa xuân, trong khu vườn hoa thơm ngát, bà đã dùng bộ đồ ăn đẹp nhất và quý báu nhất của mình. Những bông hoa anh đào rơi xuống chiếc chén sứ, Lucas và Lan Mạn vui vẻ chuyện trò. Mà cậu thì đáng buồn biết bao, bởi ngay ở thời khắc đó, vậy mà cậu lại thấy lòng mình oan ức quá đỗi, rằng vì sao người ngồi ở vị trí này lại không phải là Trần Hựu Hàm.
Người cùng cậu trượt tuyết trên dãy Alps không còn là hắn.
Người cùng bà ngoại uống trà cũng không phải là hắn.
Lúc trước từng hẹn ước với nhau, Xuân Hạ Thu Đông, ba tiết bốn mùa đều biến thành một gương mặt khác.
Đến ngay cả Lan Mạn cũng buông xuống. Lần đầu tiên nhận được hoa, lúc cắm vào bình bà cụ còn nhắc tới, vẫn là bó Edith Rose mà Trần Hựu Hàm mang tới khiến bà hài lòng nhất. Nhưng rồi sau này thấy nhiều Pearl Avalanche hồng phấn, dần dần cũng thành quen. Lúc Diệp Khai mới tới Vancouver luôn trầm mặc ít nói, bà một câu cũng không có hỏi nhiều. Mãi cho đến một buổi trưa nắng ấm nửa tháng sau, lúc đó cậu đang bọc mình trong tấm thảm ngồi trong vườn đọc sách, bỗng cậu tháo kính xuống, dùng sự bình tĩnh gần như đang bên bờ sụp đổ nói: “Bà ngoại, có thể tâm sự với con về Hựu Hàm ca ca không?” Trong nháy mắt đó, Lan Mạn đã hiểu hết mọi chuyện.
Diệp Khai không rút tay về. Những ngón tay của Lucas hơi lạnh, thon gầy và nhợt nhạt như bao người khác. Lòng bàn tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên tay cậu.
Cảm giác không tệ, Diệp Khai thầm nghĩ trong cơn say nặng nề, Ánh mắt dịch dần từ lòng bàn tay, rơi vào mắt Lucas. Hơi thở hai người quấn quít, Lucas giữ nguyên tư thế này, rốt cuộc hôn lên đôi môi người mà hắn hằng mơ ước.
Chung quanh có tiếng huýt sáo, xen lẫn tiếng vỗ tay.
Còn có tiếng bình rượu không biết rơi vỡ ở đâu.
Kiều Sở mang theo một tá rượu nhìn về Trần Hựu Hàm từ phía xa, thấy hắn vươn nửa người ra để vịn lan can quay mặt ra đường cái, dùng sức đến mức ngay cả gân guốc trên cánh tay cũng nổi lên. Ly rượu trong tay rơi khỏi tay hắn vỡ tan tành dưới chân. Toàn bộ sân thượng ngoài trời trên lầu hai yên lặng trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng dàn nhạc, ca sĩ chính đang hát một bài hát tiếng Anh. Sau một giây tiếng cười vui lại tiếp tục vang lên ồn ã, chỉ còn lại một mình Trần Hựu Hàm cúi gằm mặt, lẳng lặng ngồi trong bóng tối.
Là hắn nhìn nhầm rồi. Tiểu Khai không biết uống rượu. Trước mặt em ấy tuyệt đối không thể có nhiều chai rượu thủ công như vậy.
Đầu lưỡi hắn đắng chát. Bảo Bảo . . . Bảo Bảo uống hai ngụm đã say, say đến bất tỉnh nhân sự, sao có thể vẫn mỉm cười nói chuyện với người đối diện, sao có thể ghé cổ thân mật với hắn ta đến thế? Là hắn nhìn lầm rồi.
Là do ánh mắt hắn không tốt.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu hắn nhận lầm người khác thành Diệp Khai, thậm chí lúc ở thâm sơn cùng cốc nào đó hắn còn từng xuất hiện ảo giác không đúng lúc. Hắn từng mơ tưởng hão huyền, nghĩ rằng một ngày nào đó Diệp Khai sẽ tha thứ cho mình, rồi chủ động xuất hiện trước mắt hắn. Lúc đi máy bay sẽ ảo tưởng người ngồi ghế bên cạnh sẽ là Diệp Khai, lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh, có lẽ hai ba người đứng trước sẽ trùng hợp là Diệp Khai, khi đi qua cửa hàng thời trang đường phố yêu thích của cậu, có lẽ Diệp Khai sẽ tình cờ đi ra cùng với bạn của mình.
. . . Trên thế giới này nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ như thế, hắn chỉ muốn một lần, tuyệt không dám tham lam.
Kiều Sở lặng lẽ đến gần, lướt nhanh phía đối diện.
Không có chuyện gì, chỉ là một cặp đồng tính đang hôn nhau.
“Tức cảnh sinh tình sao?” Kiều Sở ho khan một tiếng, vỗ vỗ lưng hắn.
Toàn thân Trần Hựu Hàm lạnh như băng, như là không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt một mực cứng lại nhìn khoảng không vô nghĩa, hắn cắn chặt răng, khuôn mặt căng cứng như là tạc bằng đá.
Trái tim dễ dàng bị người nắm lấy, thứ gì đó còn cứng rắn hơn cả bụi gai đến từ bốn phương tám hướng đâm vào nó.
Hắn nhắm mắt lại, là ảo giác, là ảo giác mà thôi. Đó chẳng qua chỉ là một người nhìn rất giống Diệp Khai. Nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy người này cao hơn Tiểu Khai, gầy hơn Tiểu Khai, thâm trầm lạnh lùng hơn em ấy, Tiểu Khai không phải như vậy, em ấy là đóa hoa hồng cao quý của hắn, cười lên sẽ giống tiểu vương tử không buồn không lo, động tác hút thuốc cũng tuyệt đối không thể thành thạo như vậy. Năm ngón tay run rẩy vì đau đớn luồn vào trong tóc. Hắn nhìn nhầm rồi, Diệp Khai sẽ không hôn người khác.
Hắn sẽ không đi xác nhận lại.
Nhìn nữa hắn sẽ chết.
Nhầm người rồi. Bảo Bảo sẽ không đối xử với hắn như thế. . . không đâu, sẽ không đâu.
Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò biến mất, Lucas dùng đầu ngón tay chạm lên má Diệp Khai, ánh mắt hắn mê ly, khàn giọng gọi cậu: “Leslie.”
Diệp Khai giật mình, ánh mắt tỉnh táo lại từ mộng cảnh trong cơn say, chiếc ghế phát ra tiếng kéo lê rất lớn, cậu đứng bật dậy, hoảng hốt nhìn Lucas.
Đều là tay già đời, Lucas lập tức hiểu ra, cười khổ nói: “Thì ra hắn sẽ không gọi em là Leslie. Xin lỗi, anh đã đánh thức ảo giác của em rồi.”
Ngực Diệp Khai nghẹn lại: “Xin lỗi anh.”
Lucas châm một điếu thuốc, ung dung bắt chéo chân, một lúc sau, hắn mới vô cảm cười nói: “Không sao, anh cũng không thiệt thòi.”
Trần Hựu Hàm đột nhiên đẩy ghế ra đứng dậy, Kiều Sở giữ hắn lại: “Cậu sao vậy?”
Trần Hựu Hàm như là người mất hồn, thậm chí không thèm nhìn đến hắn một cái liền liều lĩnh tránh ra, bước chân hắn lộn xộn, liên tiếp đụng vào góc bàn, vấp phải cái ghế, đá đổ chai rượu. Chỉ vài bước ngắn ngủi hắn đã gây ra đủ chuyện rắc rối, máy móc nói xin lỗi suốt chặng đường.
Kiều Sở khiếp sợ chạy theo sau — hắn chưa bao giờ thấy Trần Hựu Hàm thất thố như thế. Nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của hắn loạng choạng bước xuống cầu thang, xuyên qua sàn nhảy hỗn loạn cùng với ánh đèn nhấp nháy, lao ra ngoài cửa.
“– Trần Hựu Hàm!” Kiều Sở gọi hắn lại.
Trần Hựu Hàm giống như bị đóng đinh, bước chân cứng ngắc. Hắn cúi đầu đứng trong bóng tối, rồi vội vàng quay sang một bên, chật vật mà nghiêng người.
Đó là cánh cửa tối mờ của Hoàng Thiên, cách nhau một con đường, bên ngoài là con đường được chiếu sáng như ban ngay, bên trong là xa hoa trụy lạc điên cuồng vỡ vụn. Trần Hựu Hàm run rẩy lấy ra thuốc lá, ấn bật lửa vài lần mà vẫn không ra lửa. Hắn cắn điếu thuốc, cắn chặt lấy điếu thuốc, dùng tư thế kỳ quặc để ẩn mình trong bóng tối.
Ngoài cửa, ngọn đèn đường soi sáng một khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp, đang đi cùng với bạn của mình.
Dáng người cậu thẳng tắp, khuôn mặt điềm đạm, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bình thản bước qua ánh đèn màu vàng sẫm thật dài.