Châu Cửu Lương chậm rãi rủ mắt, im lặng một lát, nhưng lại bực mình nói: ”Ta làm như vậy vì cái gì không liên quan gì tới ngươi, ngươi thả huynh ấy, ta đi với ngươi.”
Dương Cửu Lang tặc lưỡi, lại lùi thêm bước nữa đến bên vách núi: ”Ta đếm ba tiếng! Không nói thì ta ném hắn xuống!”
”Cái gì?” Châu Cửu Lương giật mình.
Dương Cửu Lang không có hắn cơ hội phản ứng, cất giọng đếm: ”Một!”
”Vì, vì ta sắp chết!”
”Hai!”
”Vì huynh ấy vô tội!”
”Ba!”
”Ta không muốn nợ huynh ấy một mạng!”
”Hết giờ!”
”Vì ta yêu huynh ấy!!”
Thấy ”tên cướp” sắp ném tiên sinh xuống vách núi, rốt cuộc Châu Cửu Lương la lên, há miệng lớn thở hổn hển, cúi đầu không dám nhìn y.
Mạnh Hạc Đường sững sờ nhìn Châu Cửu Lương, không thể tin vào tai mình, cũng không dám tin Cửu Lương, trong lòng nhảy ra vô số suy đoán, hắn bị ép nói vậy vì tình thế cấp bách sao? Nhưng hắn đâu có biết tên cướp là Cửu Lang chứ, chuyện này làm sao có thể?”
Dương Cửu Lang hài lòng nhếch môi bên trong mặt nạ, sau đó đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, thấy y kinh ngạc trừng mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ y bị sốc nên chưa phản ứng kịp.
Châu Cửu Lương thoáng thấy ”tên cướp” kia phân tâm, thừa cơ hội xông lên, bắt lấy tay của hắn, cánh tay đó của Dương Cửu Lang có vết thương, nhất thời bị đau mà buông Mạnh Hạc Đường ra, Châu Cửu Lương vội đẩy Mạnh Hạc Đường ra, chém thẳng một dao xuống Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang giật mình, lật đật đưa tay ngăn lại, miếng đất dưới chân bỗng nhiên nứt ra, hơi lảo đảo, suýt chút đã ngã xuống vách núi!
”Này! Đừng đánh nữa đừng đánh nữa!”
Mạnh Hạc Đường giật bắn mình, Trương Vân Lôi cũng không hơi đâu mà lo kế hoạch gì đó, hai người cuống quít lao tới chỗ bọn họ, mỗi người chia nhau lôi tướng công nhà mình ra, sau đó kéo bọn họ đến nơi an toàn cách xa vách núi.
Châu Cửu Lương thấy Trương Vân Lôi đứng bên cạnh ”tên cướp”, vội đưa tay túm y lại: ”Nguy hiểm!”
”Trời ạ!” Trương Vân Lôi hất tay hắn ra, đưa tay giật mặt nạ của Dương Cửu Lang xuống: ”Nguy hiểm gì chứ, hắn là Cửu Lang!”
”Ơ?” Dương Cửu Lang giật mình, vốn đang định diễn khúc cuối, lần này coi như tiêu rồi!
Châu Cửu Lương ngây người nhìn hắn, Dương Cửu Lang không dám nhìn, lúng túng gãi đầu, xoay người đẩy tên cướp thật từ trong bụi cỏ ra, giải thích với Châu Cửu Lương: ”Thật ra, ta…”
”Dương Cửu Lang!!” Đột nhiên Châu Cửu Lương gào lên, tức đến đỏ cả mắt, hung hăng quăng con dao xuống đất: ”Huynh nhất định phải làm ta tức chết mới vừa lòng phải không!”
Hắn như vậy khiến tất cả mọi người đều sợ, nhất là Dương Cửu Lang, sợ đến độ toàn thân đều cứng đờ, nuốt nước bọt, đột nhiên lời giải thích cũng không nói ra miệng được.
Đầu của Châu Cửu Lương choáng váng, hơi lảo đảo tại chỗ, sau đó hít một hơi sâu, đẩy Dương Cửu Lang ra, kéo Mạnh Hạc Đường bỏ đi, còn chưa đi được mấy bước thì mắt đã tối sầm lại ngã xuống đất!
Khi hắn tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trên giường, Dương Cửu Lang ngồi bên giường, trên cổ đeo sợi băng vải cố định cánh tay, đang cúi đầu cười với hắn: ”Tỉnh rồi à?”
”Cút!” Châu Cửu Lương mắng, bực bội nhắm mắt lại.
Dương Cửu Lang cười cười: ”Nè, đây là nhà ta đấy!”
Vừa dứt lời, Châu Cửu Lương đột nhiên vén chăn ngồi dậy muốn bỏ đi, Dương Cửu Lương vội kéo hắn lại, cười nịnh nọt: ”Được rồi, được rồi mà, ta sai rồi, đừng tức giận, ta làm vậy không phải vì ngươi sao?”
”Vì ta cái gì?” Châu Cửu Lương không muốn nhìn hắn, trở mình nằm xuống tiếp.
Dương Cửu Lang tặc lưỡi, đưa tay xoay hắn lại: ”Rõ ràng là ngươi thích huynh ấy, sao lại không thừa nhận!”
”Bộ dạng này của ta, huynh muốn ta phải thừa nhận thế nào.” Châu Cửu Lương lạnh giọng trả lời hắn, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
”Được rồi được rồi, dù sao bây giờ ngươi nói gì cũng vô ích!” Dương Cửu Lang hỏi tiết cũng thấy phiền, phất tay, đột nhiên nhớ tới bọn cướp kia, lại vội hỏi: ”À phải rồi, sự việc lần này ngươi đừng vội quên, phải để tâm, bọn cướp kia chỉ mặt điểm tên là muốn ngươi, sau này nhất định phải chú ý một chút!”
”Huynh khỏi phải quan tâm!” Châu Cửu Lương còn đang nổi nóng, nhắc tới việc này là lại thấy bứt rứt, đẩy hắn ra.
Dương Cửu Lang không nhịn được nữa, cũng đẩy lại hắn một cái: ”Ngươi cần phải tới mức này à? Còn nhất định phải hận ta cả đời mới được à? Ngươi suy nghĩ cho Mạnh ca, nhưng thà để huynh ấy cả đời tự cho là bản thân đang đơn phương tốt hơn là để huynh ấy sống nửa đời còn lại với nhớ nhung về ngươi à?”
”Nghe không hiểu gì hết! Cút!” Châu Cửu Lương đã hoàn toàn không muốn để ý đến hắn nữa.
Dương Cửu Lang vẫn chưa chịu thôi, lay hắn tiếp tục khuyên hắn: ”Đừng sợ mà huynh đệ! Không phải ngươi sợ mình sống không bao lâu nữa sao? Nhưng ngươi nghĩ đi, huynh ấy thích ngươi, ngươi cũng thích huynh ấy, cùng tra tấn lẫn nhau thì chi bằng cứ vui vẻ ở bên nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại đi, để đối phương cũng không còn tiếc nuối nữa, ngươi nói xem có đúng không?”
Lời này mặc dù có lý, nhưng mỗi câu đều đang siết chặt lấy trái tim của Châu Cửu Lương, hắn thật sự không nghe nổi nữa, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Dương Cửu Lang, cười trào phúng: ”Huynh có tư cách gì mà nói ta sợ? Tờ kết quả kia tới giờ huynh còn chưa dám xem!”
Trong nháy mắt Dương Cửu Lang thay đổi sắc mặt, như đến kết quả bói tướng mệnh vẫn còn đang đặt ở góc bàn, nhíu mày thật chặt, hợp? Hay là không hợp? Nếu như tướng mệnh không hợp, vậy hắn nên làm gì? Từ bỏ Trương Vân Lôi? Hay là gánh chịu lấy khả năng sẽ khắc chết y mà liều mạng đi tìm cách giải quyết?
Dương Cửu Lang rất sợ, nhớ đến việc Châu Cửu Lương đã xem qua đáp án kia rồi, hít sâu hỏi hắn: ”Trong đó viết gì?”
Quả nhiên là hắn sợ, còn tư cách gì mà nói mình! Châu Cửu Lương hừ một tiếng: ”Tự huynh đi mà xem!”
”Ha!” Dương Cửu Lang cười, nhíu mày nói: ”Không cho ta chuẩn bị tâm lý một chút nào luôn à?”
Châu Cửu Lương lặng lẽ nhìn hắn: ”Không trả lời được.”
Dương Cửu Lang thật sự luống cuống, hít sâu một hơi, nghiến răng nói: ”Ngươi biết rõ ta…”
”Huynh cũng biết rõ ta!” Châu Cửu Lương ngắt lời hắn, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn.
Dương Cửu Lang nghiến răng đến run lạch cạch, im lặng một lát, bỗng vỗ gối đứng lên, chỉ vào hắn nói: ”Được thôi! Ta đi về xem! Ai sợ thì người đó là cháu trai!”
Dứt lời liền quay người sải bước đi ra cửa, đúng lúc Trương Vân Lôi và Mạnh Hạc Đường bưng thuốc đến, Trương Vân Lôi cười gọi hắn: ”Cửu Lang, vừa…ơ?”
Thấy Dương Cửu Lang không nói gì mà lướt thẳng qua người mình, hai người đều bối rối, Trương Vân Lôi khó hiểu nhíu mày, hỏi Châu Cửu Lương: ”Hắn sao vậy?”
Châu Cửu Lương liếc nhìn hắn, cười nói: ”Lúc huynh còn ở nhà họ Châu, huynh ấy đã đi bói số mệnh của hai người lần nữa, nhưng huynh ấy vẫn cứ không dám xem kết quả, bây giờ huynh ấy đi xem.”
”Đệ nói cái gì!” Trương Vân Lôi thoáng chốc nhíu mày, phản ứng lại kịp, vội vàng xoay người đuổi theo Dương Cửu Lang!