– Dân nữ bái kiến thái thượng hoàng!
Lý Đán đi ra khỏi lương đình, nói:
– Miễn lễ, mau miễn lễ, tất cả đứng lên đi!
Ba nữ tử đứng dậy cúi đầu đứng sang một bên.
Lý Đán cười híp mắt tiêu sái đi tới bên cạnh Lý Tiên Huệ, ha ha cười nói:
– Hài tử, ba năm không gặp, ngươi có khỏe không?
Lý Tiên Huệ cúi đầu nhẹ giọng nói:
– Nhờ hồng phúc thái thượng hoàng, dân nữ mọi chuyện đều tốt.
Lý Đán có chút không vui nói:
– Ai, đừng mở miệng thì “thái thượng hoàng”, “dân nữ”. Hài tử, cháu không thể gọi ta một tiếng thúc phụ sao? Cháu phải biết mấy năm qua người làm thúc thúc như ta nhớ cháu đến thế nào!
Lý Tiên Huệ ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Đán, nhẹ giọng nói:
– Thúc…phụ, Tiên nhi cũng nhớ ngài đâu!
– Ha ha, như vậy mới được chứ!
Lý Đán sang sảng cười, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y nói:
– Các ngươi đều là hảo hài tử, đừng câu nệ như vậy, hiện tại nơi này cũng không phải triều đình tế tổ hay trong cung, một ít lễ nghi phiền phức miễn được thì miễn đi! Đều ngồi xuống đây, nói chuyện với ta, mấy năm nay qua được không, Tần Tiêu tiểu tử có đối đãi tốt với các ngươi hay không, ha ha!
Ba nàng rốt cục cũng không hạn chế như trước, nhưng vẫn có chút bất an ngồi xuống trong lương đình.
Lý Đán giống như cha vợ khảo sát con rể, liên miên cằn nhằn kéo chuyện nhà của Lý Tiên Huệ các nàng, đem lời vừa rồi đã nói với Tần Tiêu ném lên chín tầng mây, không hề tiếp tục nhắc lại.
Trong lòng Tần Tiêu thầm thở ra, Tiên nhi các nàng xuất hiện thật đúng thời điểm, tốt xấu cho hắn được chút thời gian hòa hoãn.
Kỳ thật trong lòng Tần Tiêu cũng hiểu thật rõ ràng, lần thứ hai ra làm quan chỉ là vấn đề thời gian. Chẳng qua làm sao chọn được thời cơ tốt nhất, tìm cái cớ tốt nhất, công khai xuất hiện trong triều đình mới là trọng yếu nhất. Nếu chẳng qua nhờ vào công lao cùng giao tình ngày trước, trở về làm chức quan không hiểu vì sao, tuyệt đối không phải là kế sách tốt nhất. Làm như vậy mình sẽ biến thành một khối gân gà, dù mọi người không để ý, tự trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu. Thay vì như vậy, còn không bằng tiếp tục ở lại Trường Cát làm một tiểu dân chúng sinh hoạt nhàn rỗi hạnh phúc như bây giờ.
Nhưng lần này Lý Đán lại cố tình sửa hẳn tác phong, lại hùng hổ dọa người không cho thương lượng…thật khó khăn, quá khó khăn!
Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn rửa mặt thay xong quần áo, đang chuẩn bị đi ra, lại biết Lý Đán đã đến nên dứt khoát không đi ra gặp người. Tử Địch xuyên qua cửa sổ nhìn Lý Đán xa xa, trong lòng thầm suy nghĩ: Nhất định lại muốn lão công đi ra làm quan, nói không chừng còn phải đánh giặc! Lần này ta nhất định phải đi theo, không thể để cho một mình tỷ tỷ đi khoe khoang, ta lại bị người xem là nhi đồng không hiểu chuyện. Hừ, hừ!
Dương Ngọc Hoàn đầy tò mò nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi:
– Tứ nương, người này là phụ thân của hoàng đế sao? Tại sao không nhìn thấy hoàng đế?
Tử Địch tùy ý trả lời một câu:
– Sao vậy, muội thật muốn nhìn thấy hoàng đế sao?
– Không phải, chỉ tò mò mà thôi!
Dương Ngọc Hoàn cười hì hì nói:
– Hoàng đế không phải là huynh đệ kết nghĩa với hầu gia ca ca sao, muội muốn nhìn xem bộ dạng là tuấn tú hay xấu xí đây? Ách xì! Di, chỉ sợ là bị cảm lạnh!
Tử Địch lôi kéo nàng tới bên giường, ấn nàng nằm xuống:
– Cảm lạnh thì lên giường ngủ, đừng nghĩ đi gặp hoàng đế gì – hoàng đế là một người quái dị, biết không! A nha nha, lời này muội đừng đi nói ra ngoài, bằng không tỷ sẽ thảm rụng!
Dương Ngọc Hoàn cười hì hì rúc trên giường, thật hứng thú nhìn Tử Địch, lúng túng nói:
– Tứ nương, nguyên lai trong mắt tỷ, chỉ có một mình hầu gia ca ca là nam nhân nhé!
– Nói bậy bạ gì đó, tiểu nha đầu, muội biết gì đâu!
Tử Địch vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn nàng, kéo mền đắp lên, suy nghĩ:
– Xú nam nhân kia luôn nhiều lần căn dặn không thể để cho Ngọc Hoàn nhìn thấy hoàng đế…Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn đã kiên trì tới như vậy, nhất định là phải có đạo lý!
