Dương còn có một Đường Châu, nhung Đường Châu gần như không có trú quân, cộng thêm tốc độ của kỵ binh quân An Tây, cơ hồ hoàn toàn có thể tập kích Tân Dã, chi là hắn còn có một điểm không hiểu.
“Tuy lời của ái khanh rất có lý, nhung theo tính của Lý Thịnh, không động thì thôi, nhất động tất là tập kích, hắn đã đưa ra cái thế trận này từ sớm chăng phải là muốn nói với chúng ta chiến lược của hắn sao? Trẫm không hiểu lắm.”
“Bệ hạ, Lý Khánh An trước giờ chẳng bao giờ chi tranh một vực một thành, hắn nếu muốn tấn công Nam Đường ắt sẽ hai chiến tuyến đồng thời tác chiến. Sở dĩ hắn ra vè tạo thế tại Tương Dương, kỳ thực là muốn thu hút sự chú ý của chúng ta vào Tương Dương. Nhung hắn thật sự tấn công, nhất là sẽ bất đầu từ Hán Trung, cho nên Lý Quang Bật mới dẫn quân vào Quan Trung. Bệ hạ, thần và Lý Khánh An đã giao thú nhiều năm. Rất am hiểu mưu lược của hắn.”
Lý Hanh cũng đang nghĩ vì sao Lý Quang Bật lại dẫn quân đội vào Quan Trung làm gì, nhưng thám từ của hắn tại Quan Trung đã mất sạch, căn bàn không có nào biết rõ. Lời của Lệnh Hồ Phi khiến hắn chợt tinh ngộ, hắn vội hỏi với theo, “Vậy theo ý của thượng thư, chúng ta nên ứng phó thế nào?”
“Bệ hạ, thần có hai kiến nghị.’ “Ừm, ngươi cứ nói.”
Từ từ Lý Hanh cũng đã quên bất măn của mình với Lệnh Hồ Phi, hiện tại hắn một lòng một dạ muốn chống đối lại tiến công của quân Bắc Đường, những việc khác đều không quan trọng nữa.
Trong lòng Lệnh Hồ Phi thầm mừng, hắn đã từng bước khống chế được suy nghĩ của Lý Hanh. Hắn chậm rãi nói: “Kiến nghị đầu tiên là chúng ta bỏ Tương Dương, rút quân về Thục Trung, lợi dụng địa thế Ba Thục, tập trung binh lực đối kháng Bắc Đường.”
Kỳ thực kiến nghị này Lệnh Hồ Phi cũng vừa mới nghĩ ra, nếu như Ngư Triều Ân ủng hộ thái tử, mà đại quân Ngư Triều Ân trờ về, vậy chắc sẽ gia tăng thêm thế lực thái từ lên nhiều.
Lý Hanh không ngờ được điều này, hắn gật gật đầu nói, “Kiến nghị này trẫm sẽ suy nghĩ, ái khanh cứ nói tiếp kiến nghị tiếp theo.”
Ngoài Cẩn Chính Điện cung Nam Minh, Lệnh Hồ Phi đã đợi từ lâu, hoạn quan đã đi vào bẩm báo giúp hắn từ khá lâu, nhung thánh thượng vẫn mãi không chịu tiếp kiến hắn, khiến trong lòng hắn không khỏi bất an, không lẽ thánh thượng đã biết việc mình từ Đông Cung đến đây?
Năm xưa Lệnh Hồ Phi cũng đã là quân sư mộ liêu của Lý Hanh, là người Lý Hanh tin tường nhất, thưởng cái đại sự đều sẽ phái thương lượng cùng hắn, nhung bất đầu từ năm nay Lý Hanh rõ ràng đã lạnh nhạt với hắn nhiều, khiến Lệnh Hồ Phi có phần không hiểu vì sao, mãi cho đến nửa tháng trước, một lẩn ngẫu nhiên, Lệnh Hồ Phi mới từ chỗ Lý Phò Quốc được một số tin tò bên trong.
Không thể nào, không thể nhanh như thế, dù cho có biết đi chăng nữa thánh thượng cũng sẽ lập tức triệu kiến hắn, dẫu sao hắn là Hộ bộ thượng thư, nắm giữ việc tài chính triều đình Nam Đường, với địa vị của hắn, Lý Hanh không thể nào mãi không gặp hắn, nhất định đã xảy ra sự tinh gì, thế mới khiến thánh thượng không có thời gian nghĩ đến mình.
Hóa ra Vương Củng đã tố cáo sau lưng hắn với Lý Hanh, nói lúc Lý Hanh ngự giá đông chinh, hắn và thái tử qua lại mật thiết, sau đó mới xảy ra việc thái từ vượt quyền bãi miễn Lại bộ thị lang, vậy cũng có nghĩa là Lý Hanh đã hoài nghi hắn xúi thái tử vượt quyền. Việc này khiến Lệnh Hồ Phi phẫn nộ cực kỳ, cũng vì thế mà Lệnh Hồ Phi mới kiên quyết ủng hộ thái tử, tuyệt không để Vương Củng được như ý.
Lúc này một hoạn quan vội vã đi vào trong điện thi lễ với hắn nói: “Lệnh Hồ thượng thư, thánh thượng muốn triệu kiến thượng thư!”
“Được! Xin nhờ công công dẫn đường.”
Lệnh Hồ Phi đi theo lão hoạn quan tiến về phía đại điện, lúc đi qua một khúc đường hơi âm u, Lệnh Hồ Phi lặng lẽ dúi lá vàng vào tay hoạn quan. Hoạn quan hơi ngỡ ngàng, nhung tiếp liền sau đó cũng cười tít mắt, lập tức cất lá vàng vào mình, “Lệnh Hồ thượng thư quá khách sáo rồi, đây là ý gì đây?”
Đã nhận tiền thì phái bỏ công, lão hoạn quan này rất am hiểu đạo lý này, hắn lấm lét ngó quanh quẩn thấy không có ai, bèn khẽ giọng nói: “Vừa rồi thánh thượng đang triệu kiến Vương tướng quốc bàn về việc quân sự, hình như là phía quân đội Bấc Đường v ừa có điều động bất thưởng.”
Lòng Lệnh Hồ Phi giật thót, quân đội Bắc Đường có điều động bất thưởng, hắn đương nhiên biết, hắn cũng vì việc này mà đến, không ngờ lại bị Vương Củng tranh
Trước, hơn nữa thánh thượng lại còn không gọi hắn đến thương thào chung. Đây là ý gì đây? Không lẽ thánh thượng muốn đầy hắn ra khỏi vỏng quyết gách sao?
Lòng Lệnh Hồ Phi đầy thắc mắc, hắn vội chấp tay tạ lễ: “Ổ! Đa tạ công công đã cho hay.”
Lão hoạn quan lại khẽ giọng nói: “Tối qua Ngư công công đã viết tấu chương đến, hắn kiên quyết ủng hộ thái tử.”
Lòng Lệnh Hồ Phi lại càng mừng rỡ khôn xiết, Ngư Triều Ân là quan quân dung sứ Tương Dương, nắm trong tay hai mươi vạn đại quân, nếu hắn chịu úng hộ thái từ, vậy tình thế hiên nhiên càng có lợi cho thái từ.
“Đa tạ công công, ngày sau ắt có trọng thưởng!”
Lệnh Hồ Phi đi theo hoạn quan vào ngự thư phòng, vừa hay gặp Vương Củng từ trong đi ra, hai người nhìn nhau một mất, Vương Củng lập tức nhoèn nụ cười tươi roi rói, chấp tay chào nói: “Ha ha! Để Lệnh Hồ thượng thư phái chờ lâu rồi!”
“Tướng quốc có phần nghĩ hơi nhiều rồi! Là thánh thượng nói ta đợi, chứ có liên quan gì tướng quốc chứ?” Lệnh Hồ Phi đáp lại.
Mặt Vương Củng lập tức sầm lại, “Xem ra Lệnh Hồ thượng thư tâm trạng không được tốt? Vậy được, ta không làm phiền ngươi nữa!”
Lúc đi qua Lệnh Hồ Phi, vai hắn đã đụng mạnh Lệnh Hồ Phi, xong bèn cười lạnh hai tiếng rồi bó đi thẳng.
Lệnh Hồ Phi ôm lấy vai, hậm hực dõi theo bóng hình Vương Củng, mắt hắn lộ rõ sát khí, sau này thái tử mà lên ngôi, phái giết người này đầu tiên!
Một tiểu hoạn quan chạy ra, thấy Lệnh Hồ Phi, lập tức nói: “Lệnh Hồ thượng thư, thánh thượng triệu kiến!”
“Ừm!”
Hắn trà lời một tiếng xong bèn đi vào ngự thư phòng của Lý Hanh.
Trong ngự thư phòng, Lý Hanh đương khoát tay ra sau lung đứng trước bàn đồ, ánh mắt hắn đầy ưu lo, hắn vừa nhận được tình báo Vương Củng đưa lên, một đội quân Bắc Đường gồm năm vạn người đã binh phân hai lộ, một lộ bốn vạn quân tiến vào Nhữ Châu, một lộ một vạn người vào Dự Châu. Nghe nói chú tướng là đại tướng Lý Thịnh. Lý Thịnh tuy chi là đại tuyến hạng hai, nhung người này rất được Lý Khánh An xem trọng, thưởng đều chi xuất hiện vào lúc phát động đại chiến, giờ hắn bỗng nhiên xuất
Và còn một tin khác, Lý Quang Bật cũng dẫn năm vạn quân vào Quan Trung, không lẽ hắn muốn phát binh Quan Trung ư? Vừa rồi ý Vương Củng là Lý Khánh An rất có khả năng muốn phát động chiến dịch với Nam Đường, nếu như vậy thi mình phải ứng phó thế nào đây?
“Thần Lệnh Hồ Phi tham kiến bệ hạ!”
Lý Hanh quay người, nhìn thấy Lệnh Hồ Phi đã xuất hiện đằng sau lung mình, bèn gật gật đầu nói: “Ái khanh miễn lễ!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Lý Hanh thờ dài một hoi, “Lệnh Hồ ái khanh, trẫm vừa nhận được tin, Lý Thịnh đã dẫn năm vạn đại quân vào đóng trụ tại Nhữ Châu và Dự Châu, trẫm rất lo lắng!”
Lệnh Hồ Phi bỡ ngỡ, hắn chi biết Lý Quang Bật dẫn quân vào Quan Trung, nhung lại không biết Lý Thịnh xuất binh Nhữ Châu, hắn vội hỏi: “Bệ hạ, tinh báo đồng thòi xuất binh Nhữ Châu và Dự Châu có đáng tin không?”
“Chắc là đáng tin! Vương tướng quốc rất chắc chắn, bốn vạn quân đang ở Nhữ Châu, một vạn quân tiến vào Dự Châu.”
Lệnh Hồ Phi nghiên cứu qua bàn đồ, cũng rất ư quen thuộc tinh hình vùng Tương Dương, hắn mới nghe đã hiểu được ý đồ chiến lược của quân Đường.
“Bệ hạ, quân Bắc Đường rõ ràng là muốn tiến công Nam Dương rồi.” “Sao ngươi lại cho là thế?”
Lý Hanh tuy đã có thành kiến với Lệnh Hồ Phi, nhưng hắn vẫn rất ư tin tường với mưu lược của Lệnh Hồ Phi, nghe hắn nói như vậy, Lý Hanh lập tức có phần hồi hộp.
“Xin mời bệ hạ nhìn bàn đồ!”
Lệnh Hồ Phi chi vào bàn đồ nói: “Nhữ Chân nằm ở chính bắc phương Nam Dương, còn Dự Châu nằm phía đông nam Nam Dương, chú lực Lý Thịnh đóng tại Nhữ Châu, rõ ràng là muốn tiến công trực diện Nam Dương, còn một vạn quân Dự Châu sẽ đâm thọt từ phía sau Nam Dương, cực có khá năng là muốn đánh Tân Dã, cất đứt đường lui của Nam Dương. Nếu mất Nam Dương, cửa lớn Tương Dương coi như đã mờ.”
Lý Hanh thận trọng nhìn nhìn bàn đồ, quà thật là thế, dù cho giữa Dự Châu và Nam
Dương còn có một Đường Châu, nhung Đường Châu gần như không có trú quân, cộng thêm tốc độ của kỵ binh quân An Tây, cơ hồ hoàn toàn có thể tập kích Tân Dã, chi là hắn còn có một điểm không hiểu.
“Tuy lời của ái khanh rất có lý, nhung theo tính của Lý Thịnh, không động thì thôi, nhất động tất là tập kích, hắn đã đưa ra cái thế trận này từ sớm chăng phải là muốn nói với chúng ta chiến lược của hắn sao? Trẫm không hiểu lắm.”
“Bệ hạ, Lý Khánh An trước giờ chẳng bao giờ chi tranh một vực một thành, hắn nếu muốn tấn công Nam Đường ắt sẽ hai chiến tuyến đồng thời tác chiến. Sở dĩ hắn ra vè tạo thế tại Tương Dương, kỳ thực là muốn thu hút sự chú ý của chúng ta vào Tương Dương. Nhung hắn thật sự tấn công, nhất là sẽ bất đầu từ Hán Trung, cho nên Lý Quang Bật mới dẫn quân vào Quan Trung. Bệ hạ, thần và Lý Khánh An đã giao thú nhiều năm. Rất am hiểu mưu lược của hắn.”
Lý Hanh cũng đang nghĩ vì sao Lý Quang Bật lại dẫn quân đội vào Quan Trung làm gì, nhưng thám từ của hắn tại Quan Trung đã mất sạch, căn bàn không có nào biết rõ. Lời của Lệnh Hồ Phi khiến hắn chợt tinh ngộ, hắn vội hỏi với theo, “Vậy theo ý của thượng thư, chúng ta nên ứng phó thế nào?”
“Bệ hạ, thần có hai kiến nghị.’ “Ừm, ngươi cứ nói.”
Từ từ Lý Hanh cũng đã quên bất măn của mình với Lệnh Hồ Phi, hiện tại hắn một lòng một dạ muốn chống đối lại tiến công của quân Bắc Đường, những việc khác đều không quan trọng nữa.
Trong lòng Lệnh Hồ Phi thầm mừng, hắn đã từng bước khống chế được suy nghĩ của Lý Hanh. Hắn chậm rãi nói: “Kiến nghị đầu tiên là chúng ta bỏ Tương Dương, rút quân về Thục Trung, lợi dụng địa thế Ba Thục, tập trung binh lực đối kháng Bắc Đường.”
Kỳ thực kiến nghị này Lệnh Hồ Phi cũng vừa mới nghĩ ra, nếu như Ngư Triều Ân ủng hộ thái tử, mà đại quân Ngư Triều Ân trờ về, vậy chắc sẽ gia tăng thêm thế lực thái từ lên nhiều.
Lý Hanh không ngờ được điều này, hắn gật gật đầu nói, “Kiến nghị này trẫm sẽ suy nghĩ, ái khanh cứ nói tiếp kiến nghị tiếp theo.”