“Sao ta lại nghe có tiếng sấm sét nhỉ? Hay là ta nghe nhầm?”
“Thiên kiếp, bên đó vừa truyền tin về có người độ kiếp”, trong đám người vang lên tiếng xôn xao.
“Thiên…thiên kiếp?”
“Mau, mau xem, từ khi sinh ra đến giờ ta chưa bao giờ từng thấy thiên kiếp”.
Ngay sau đó, bóng người di chuyển đổ xô về phía một toà cổ thành gần nhất, điều quan trọng hơn cả là bọn họ chạy tới đây thông qua Truyền Tống Trận.
Trên con đường phồn hoa của cổ thành, vì bóng người nhốn nháo nên một nữ tử mặc bộ đồ Tiên Nghê Thường bảy màu tò mò tới xem, cô khẽ né người vào bên một con đường tĩnh lặng quan sát đám người.
“Mau, mau, phía Bắc Chấn Thương Nguyên có người độ kiếp”.
“Thiên kiếp, tới đó xem xem”.
“Thiên kiếp”, trong biển người, nữ tử mặc bộ Tiên Nghê Thường lẩm bẩm, có lẽ hai từ “thiên kiếp” có sức hút với cô nên trong ánh mắt ảm đạm kia chợt hiện lên ánh sáng.
Khuôn mặt cô tiều tuỵ mang theo vẻ mỏi mệt, trên khuôn mặt tuyệt sắc còn có vẻ bệnh tật, cơ thể gầy yếu trông có phần cô độc, cô giống như đoá liên hoa màu trắng không vướng chút bụi trần.
Người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là ngọc nữ của Hằng Nhạc Tông, sư phụ của Diệp Thành – Sở Huyên sao?
“Diệp Thành, nếu như con còn sống…”, nhìn bóng người nhốn nháo, Sở Huyên lại lần nữa lẩm bẩm.