Ngoại trừ nguyên chủ ra thì còn một bạn nữ nữa, còn lại đều là nam.
Hai cô gái trẻ xuất hiện, lập tức nhận được vô số đánh giá. Ngày hai người vào thôn đã chú định là ngày bi kịch.
Người trong thôn đồng lòng lừa các nam sinh kia rằng sáng hôm sau sẽ dẫn mấy người đó đi chơi, có điều đường chỗ đó hơi khó đi, xung quanh cũng khá u ám, không hợp với con gái.
Hai cô gái không nghĩ nhiều, cũng cảm thấy khó đi, lại còn u ám đáng sợ nên dứt khoát không đi.
Sau khi con trai ra ngoài hết, người trong thôn thay đổi sắc mặt, từ hòa ái hiền từ trở thành dữ tợn đáng sợ.
Các cô bị nhốt vào hầm. Các nam sinh về thôn, người trong thôn nói hai cô đã đi rồi, dường như là có việc gì đó gấp lắm.
Trong túi không có tín hiệu nên không ai có thể gọi điện thoại. Cho nên, các nam sinh tin tưởng, còn ở lại trong thôn vài ngày rồi mới đi, hoàn toàn không biết hai bạn mình bị nhốt.
Người trong thôn làm chuyện này nhiều cũng quen tay, cho nên không dễ dàng bị nghi ngờ. Nhất là người ngoài, làm sao mà biết được bọn chúng vốn là người như thế nào.
Có ai ngờ rằng những ả đàn bà chết lặng cho con bú, thoạt nhìn cũng không mấy xinh đẹp đã từng có một thời trẻ đẹp?
Có ai ngờ rằng những mụ già sắc suy tàn nhẫn giữ lấy cánh tay các cô gái để cho con trai mình cưỡиɠ ɦϊếp cũng đã từng là nạn nhân bị cướp về?
Nguyên chủ và người bạn kia rất mau đã hiểu được mình đang ở đâu.
Cả hai được thả ra, rồi bị bán cho hai thằng lưu manh ngoài ba mươi tuổi trong thôn.
Cô bạn kia ngay ngày hôm đó đã bị giữ lại và bị cưỡиɠ ɦϊếp.
Nguyên chủ thì may mắn hơn một chút. Thằng lưu manh kia mấy ngày trước bị ngã gãy chân, không thể làm được chuyện khác.
Mỗi ngày nhắm mắt lại, cô ấy đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên cạnh.
Cô quyết định, phải chạy trốn. Cô chạy được rồi, nhất định sẽ quay lại cứu bạn mình, bắt hết những kẻ ác độc trong thôn này vào tù. Bọn chúng vừa nhẫn tâm vừa ngu muội, phải nhận được trừng phạt thích đáng.
Cô ấy giả vờ ngoan ngoãn vài ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để đào tẩu.