Lần trước tới đây Đường Tam cũng không tiến vào bên trong, chỉ là ở bên ngoài cảm thụ sự to lớn của Kiếm Thánh Cung. Mà lúc này khi đã vào bên trong, hắn cảm thụ được là kiếm ý mãnh liệt tung hoành.
Mỗi một pho tượng đều là Đan Đỉnh Hạc Yêu, bọn họ cầm trong tay trường kiếm, bày ra đủ loại tư thế, nhưng dù tư thế nào cũng đều là kiếm khí tung hoành, có chút xung tiêu, có chút lăng vân, cũng có một ít kiếm tinh thần. Quả thực là kiếm thuật cao minh.
Thanh âm Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng không vang lên nữa, nhưng dù là Đường Tam hay Mỹ công tử cũng có thể cảm ứng được lúc này bọn họ nên đi tới hướng nào, chính là đi xuyên qua những pho tượng kia.
Mỹ công tử vừa cất bước thì bị Đường Tam kéo lại. Đường Tam nhắm hai mắt lại cảm thụ một chút, đưa tay đến sau lưng Mỹ công tử, truyền âm cho nàng: “Tu La.”
Mỹ công tử khẽ gật đầu, trong nháy mắt tiếp theo, đôi mắt của nàng sáng lên, từ phía sau truyền đến dao động Thần Thức của Đường Tam, mà Thần Thức của nàng cũng theo đó mà nở rộ. Ở trung tâm Thần Thức Chi Hải, hư ảnh thanh kiếm màu đỏ lập tức được kích phát, một cỗ kiếm ý mạnh mẽ cơ hồ trong chớp mắt bắn ra từ trên người Mỹ công tử.
Một đạo kiếm quang màu đỏ cũng phóng lên trời. Kiếm ý mênh mông lập tức nở rộ, chấn áp kiếm khí của tất cả pho tượng xung quanh. Các pho tượng vốn có cảm giác sinh động tức thì trở nên yên tĩnh, thậm chí còn hơi run rẩy.
“Hả?” Một thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc vang lên.
“Kiếm là cái gì?” Giọng nói trầm thấp nói.
Đường Tam đi đến bên người Mỹ công tử, trầm giọng nói: “Kiếm là chính nghĩa.”
“Vì sao là chính nghĩa?” Thanh âm trầm thấp hỏi.
Đường Tam nói: “Bởi vì chỉ có thanh kiếm chính nghĩa mới có thể tiến về phía trước, chỉ có thanh kiếm chính nghĩa mới có thể tiến vào vũ trụ.”
“Kiếm còn là gì?”
“Kiếm là thẩm phán!” Đường Tam tiếp tục đáp.
“Vì sao là thẩm phán?” Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng lần nữa hỏi.
Đường Tam nói: “Bởi vì kiếm là chính nghĩa, thanh kiếm chính nghĩa nên thẩm phán tà ác thế gian, duy trì công lý, duy trì trật tự, nghiêm khắc chấp pháp, quy phạm hành vi.”
Không chờ Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng hỏi lại, hắn tiếp tục nói: “Chỉ có kiếm mới có thể làm được hai việc này, bởi vì kiếm có thể phá vạn pháp, vạn pháp quy nhất, chính là kiếm. Kiếm tùy tâm sinh, chỉ có chính nghĩa chi tâm mới có thể sinh ra Vương Giả Chi Kiếm, mới có thể thống ngự quần lâm, mới có thể chủ trì thẩm phán.”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về Mỹ công tử ở bên người, “Kiếm còn là hy sinh. Thanh kiếm chính nghĩa thẩm phán, phá vỡ vạn pháp mà không trả, thủ hộ mà không lùi. Để bảo vệ chính nghĩa, thẩm phán và quyến luyến trong lòng, hy sinh là quy túc.”
“Hay cho một cái hy sinh là quy túc.” Một thân ảnh nổi lên giữa pho tượng.
Khi Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng xuất hiện thì Đường Tam và Mỹ công tử đều có chút hoảng hốt, bởi vì bọn họ nhìn thấy một cái dường như không phải là một sinh mệnh thể, mà là một thanh kiếm. Vào lúc này, bọn họ thậm chí không thể biết được tướng mạo và tuổi của Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng. Đó là một thanh kiếm thuần khiết, tản ra kiếm mang kinh thiên.
Ánh mắt Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng rơi xuống người Mỹ công tử, đôi mắt sáng rực nhìn kiếm ý màu đỏ trên đầu nàng, trầm giọng nói: “Đây là Thẩm Phán Chi Kiếm?”
Đường Tam gật đầu, “Không sai. Thanh kiếm chính nghĩa, Tu La thẩm phán. Dùng phương thức của Tu La để bảo vệ chính nghĩa.”
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng khẽ gật đầu, “Các ngươi đi theo ta.” Nói xong, hắn quay người đi vào trong.
Đường Tam đưa mắt nhìn Mỹ công tử, lúc này nàng mới khống chế kiếm ý, thu lại kiếm ý Tu La Kiếm. Hai người đi theo Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng vào bên trong.
Lúc này, trên các pho tượng đã không xuất ra bất kỳ kiếm ý nào.
Kiếm ý lúc trước là Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng khảo nghiệm bọn họ. Khi hai người vừa đến, vị này đã nhận ra thân phận của bọn họ, nhưng muốn vào Kiếm Thánh Cung thì phải tiếp nhận khảo nghiệm, đây là quy củ của Đan Đỉnh Hạc Yêu nhất mạch.
Mà Đường Tam để Mỹ công tử phóng xuất ra kiếm ý Tu La Kiếm, tuy rằng là mưu lợi, nhưng vừa vặn chạm phải chỗ ngứa của vị Đại Yêu Hoàng này.