Không phải Đông Phương Hạ nghi ngờ việc Long Nhã Nhàn bảo anh giúp chị ta chăm sóc Đồng Đồng, mà là nghi ngờ việc Bạch Vỹ nói ánh mắt của Long Nhã Nhàn rất kỳ lạ.
“Đúng vậy!”, Bạch Vỹ gật gật đầu!
Đông Phương Hạ hỏi: “Vậy lúc anh nhìn thấy ánh mắt chị ta kỳ lạ, ánh mắt chị ta nhìn vào đâu?”
Bạch Vỹ nghĩ một chút! Nói: “Đồng Đồng!”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ vốn nghĩ Long Nhã Nhàn là lo lắng cho Đồng Đồng! Nhưng nghĩ lại, người phụ nữ có tầm nhìn xa trông rộng như Long Nhã Nhàn sẽ không thể hiện điều này vào thời điểm quan trọng đó, có lẽ chị ta còn có ý khác. Sẽ là gì đây?
Đông Phương Hạ xoa nhẹ huyệt thái dương của mình, dựa vào sofa! Trương Vũ Trạch nhìn thấy Đông Phương Hạ và Bạch Vỹ đã nói xong, lúc này mới lên tiếng: “Huyết Lang, Dạ Phong đã thẩm vấn Điện Thiểm rồi, cậu xem bây giờ chuẩn bị xử lý như thế nào?”
Điện Thiểm là Văn Quân, lại là người phụ nữ Hác Hiên yêu sâu đậm, mà Hác Hiên lại là người anh em tốt của Đông Phương Hạ, vì vậy Trương Vũ Trạch mới hỏi Đông Phương Hạ xem xử lý như nào!
Mẹ kiếp…sao hôm nay lại nhiều chuyện buồn phiền như vậy chứ! Đầu tiên là Hác Hiên mất tích, tiếp theo là việc của Tần Thư Tiệp, sau đó là đến Long Nhã Nhàn gặp phải tập kích, Bạch Vỹ bị thương, Thiên Lang Đường hy sinh bốn người anh em, bây giờ lại là việc của Điện Thiểm! Ông đây không muốn quan tâm thứ gì hết.
Đông Phương Hạ mắng thầm một câu, từ từ mở mắt! Lúc này, Dạ Phong từ đầu cầu thang tầng bốn đi đến. Đông Phương Hạ liếc nhìn xung quanh, hỏi: “Huyết Minh, Trình Thành, Vương Thiến Thiến với Dạ Ảnh đâu?”