Hiện giờ quan hệ giữa hai người lại càng thân thiết.
Trong lúc cô ta đang đấu tranh tâm lý, chuông điện thoại chợt reo vang.
Cô ta giật nảy mình, phát hiện là điện thoại của Dương Thanh.
Cô ta vội vàng chạy tới lấy ra, khi thấy người gọi là Tần Thanh Tâm, cô ta lại càng do dự.
“Rốt cuộc mình nên làm thế nào?”
Cô ta nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, mím môi hạ quyết tâm.
Sáng hôm sau mặt trời lên cao, Dương Thanh mới mơ màng tỉnh dậy.
Anh vô thức gọi một tiếng: “Vợ ơi!”
Nhưng không có ai đáp lại.
Anh dụi đôi mắt nhấp nhem buồn ngủ, đến khi thấy mình đang ở trong phòng khách sạn mới bừng tỉnh.
“Sao mình lại ở đây?”
Anh đứng bật dậy.
Thế nhưng vừa đứng lên liền phát hiện toàn thân mình chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ.
Đầu óc anh trống rỗng.
“Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?”, Dương Thanh ngồi xuống giường, ngơ ngác lẩm bẩm.
Anh chỉ thấy đầu nặng nề, rất khó chịu.
Dần dà, từng hình ảnh rõ ràng lướt qua trong đầu anh.
Anh nhớ sau khi ra khỏi quán bar, Tô San đuổi theo bảo anh đưa cô ta về khách sạn.
Sau khi hai người lên một chiếc taxi, anh ngủ thiếp đi.
Còn về chuyện sau đó, anh không có ký ức gì.
Một suy nghĩ vô cùng đáng sợ nảy ra trong đầu anh.
Rõ ràng tối qua anh có mặc quần áo, nhưng bây giờ toàn thân chỉ còn đồ lót, nhất định là Tô San thay ra cho anh.
Anh không phải kẻ ngốc, có thể cảm giác được Tô San có tình cảm khác lạ với mình.
Tối qua anh đã uống quá nhiều, Tô San cũng uống rượu.
Sau khi về khách sạn, giữa họ đã xảy ra chuyện gì?
Anh bỗng thấy hoảng sợ.
“Tô San!”
Dương Thanh hét lên một tiếng nhưng không có ai đáp lại.
Anh vội vàng lấy điện thoại định gọi Tô San gặng hỏi rõ ràng thì phát hiện có hơn chục cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn.
Tất cả đều là Tần Thanh Tâm gửi tới.
– —————————