– Đó là cái gì?
Một thân ảnh từ giữa chậm rãi thăng cao, đó là một nữ tử Yêu Hồ tộc mặc tử y, dung mạo xinh đẹp, trên mặt mang theo vẻ kiên nghị cùng hưng phấn, hai tay lăng không chộp xuống dưới, một mảnh sợi tơ từ lòng bàn tay xuyên qua, giống như khai thông u minh, muốn đem đồ vật quý giá nhất bên trong kéo ra ngoài.
– Linh Tư Huyền Điếu? Người Yêu Hồ tộc cũng thật sự độc ác!
Nhìn thấy sợi tơ từ tay nữ tử kia không ngừng tuôn ra, trong lòng Nhiếp Vân chấn động.
Trong chín ngàn chủng tộc của Yêu tộc, cường đại nhất là Minh tộc, thật giống như Yêu Minh tiên dịch của Nhiếp Vân trước kia, chính là nước miếng của cường giả Minh tộc lưu lại.
Nước miếng đã có thể độc chết bí cảnh thất bát trọng, đủ thấy Minh tộc đáng sợ!
Tuy Minh tộc cường đại, nhưng chẳng biết tại sao đã biến mất khỏi yêu nhân thế giới từ nhiều vạn năm về trước, thậm chí siêu cấp nhân vật như Thiên Yêu thánh hoàng cũng không tìm thấy được dấu vết.
Theo truyền thuyết, người Minh tộc kỳ thật không phải mất tích, mà là đi một thế giới khác, về phần đi đâu thì không ai biết, nhưng sau khi Minh tộc đi khỏi, U Minh giới cũng biến thành không người.
U Minh giới là nơi ở trước kia của Minh tộc, bảo vật vô số, nhưng không phải người Minh tộc thậm chí cả U Minh giới cũng tìm không được, càng khỏi nói đi vào.
Cho nên dù U Minh giới có vô số bảo bối, cũng không ai lấy được, đã biến thành truyền thuyết.
Nhưng lực lượng của nhân loại là vô cùng, yêu nhân cũng như vậy, tuy rằng tìm không thấy vị trí cụ thể của U Minh giới, nhưng họ thật thông minh, nghĩ ra phương pháp Linh Tư Huyền Điếu.
Linh Tư Huyền Điếu, đầu tiên cần từ trong hàng trăm triệu hài nhi Yêu tộc tuyển ra linh hồn tinh khiết nhất, sau đó rèn luyện từ nhỏ, làm cho linh hồn cảm ứng được lực lượng u minh, lại dùng linh hồn làm dẫn, hóa thành sợi tơ, khai thông cảm ứng trong minh minh, tiến hành thả câu.
Loại thả câu này dùng linh hồn làm môi giới, phi thường nguy hiểm, chẳng những thời khắc cần thừa nhận tinh không cương phong cắn lại, đau đớn muốn chết, nếu không cẩn thận còn có thể hồn phi phách tán chết oan chết uổng.
Mấu chốt nhất chính là loại thả câu này hao phí thời gian thật dài, ít nhất dùng năm tính toán, mỗi khi thả câu một lần, chỉ sợ ít nhất cần hơn mười năm mới đạt được bảo vật.
Linh hồn thời thời khắc khắc bị cương phong cắn lại, hơn nữa tinh thần cao độ tập trung, liên tiếp hơn mười năm…người thừa nhận thả câu chẳng những luôn bảo trì linh hồn thuần khiết, còn phải có cỗ chấp niệm không chịu thua, nếu như không khẳng định không cách nào kiên trì.
Bởi vậy kiểu thả câu như thế xác suất thành công cực thấp.
Nhưng việc có tệ cũng có lợi, tuy rằng quá trình thả câu cực kỳ thống khổ, một khi thành công, bảo bối cũng sẽ phù hợp với người đó một cách hoàn mỹ nhất, có thể phát huy ra uy lực cực mạnh.
Cả Yêu tộc suốt mấy ngàn năm chưa hẳn thành công một lần, cũng bởi vì như vậy Thiên Yêu thánh hoàng mới dễ dàng đáp ứng việc bảo vật thuộc về chủng tộc thành công, phỏng chừng theo hắn xem ra Yêu Hồ tộc không thể nào thành công câu được bảo vật, nhưng làm cho người ta không nghĩ tới chính là họ lại thành công!
Oanh long long!
Ngay khi Nhiếp Vân còn đang suy tư, nham tương quay cuồng càng thêm kịch liệt, một thanh bảo kiếm màu đỏ sậm từ tận sâu trong minh minh chậm rãi lộ ra ngoài.
Đồ vật kia sáng ngời lóa mắt, còn chưa xuất hiện đã tản mát ra uy thế khiến không gian như sắp phá nát!
Không gian Yêu La U Minh vực mặc dù không ổn định như Phù Thiên đại lục, nhưng vẫn cường đại hơn những trận pháp không gian bình thường gấp mấy lần, một thanh kiếm xuất thế lại tạo ra uy lực có thể làm không gian phá nát, phẩm cấp cao quả thật không thể tưởng tượng nổi.
– Chẳng lẽ đây là U Minh kiếm, uy lực thật mạnh!
Nhiếp Vân phi thường hiểu biết Yêu tộc, nhưng lại biết rất ít về Minh tộc, vừa rồi nghe nhóm người Yêu Thi nhắc tới U Minh kiếm, lúc này nhìn thấy đôi mắt liền phiếm đỏ.
Khó trách có thể làm cho nhóm yêu nhân chống lại mệnh lệnh Thiên Yêu thánh hoàng cũng phải cướp đoạt, U Minh kiếm quả nhiên cường đại đáng sợ!