– Tiểu Băng nhi, ngươi còn chưa đột phá đến Chí Tôn cảnh?
Năm đó nàng rời đi, thực lực Đường Băng đã đến Thông Thiên cảnh, cũng còn một khoảng nữa là đến Chí Tôn tam nan. Xét thiên phú của nàng và tài nguyên của Đại La Thiên Vực cung cấp, không thể nào đến lúc này còn chưa đột phá được Chí Tôn cảnh.
Đường Băng đỏ mặt, gật đầu xác nhận.
– Cửu U tỷ tỷ, ngài không nên trách Băng tỷ, mấy năm nay tu luyện, chưa bao giờ đụng tới một giọt Chí Tôn linh dịch nào cả. Số lượng Chí Tôn linh dịch nhận được từ tổng bộ đều được dùng để bồi dưỡng tân thủ, nếu không thì Cửu U cung nào có được khí thế như hôm nay.
Cô gái áo hồng kia tên là Đường Nhu, lúc này vội vàng phân bua giúp đại tỷ.
Cửu U nghe vậy, nhất thời ngẩn người, rồi liếc nhìn sang cả ngàn người đang chỉnh tề quỳ bái bên dưới, nhưng vẫn nghi hoặc;
– Cửu U cung hằng năm phải nhận được khoảng 10000 Chí Tôn linh dịch, lại còn những địa vực mà chúng ta quản lý, một năm phải có thêm một khoảng lớn nữa, như thế vẫn không đủ?
Đường Nhu muốn nói gì đó nưa, nhưng Đường Băng trừng mắt nhìn làm cô nàng tiu nghỉu ngậm miệng.
– Tiểu Băng nhi, ngươi nói đi.
Hành động mờ ám đó làm sao qua mắt được Cửu U, giọng nàng liền lạnh đi.
Đường Băng chỉ đành cười khổ kể ra:
– Cửu U tỷ tỷ, sau khi ngài rời đi không lâu, vài vị đại nhân nói rằng Cửu U cung hữu danh vô thực, khó có thể trở thành thế lực vương cấp Đại La Thiên Vực, họ liên kết thượng biểu lên Trưởng Lão Hội, bắt buộc chúng ta phải giải tán Cửu U cung.
– Nhưng cũng may có Thiên Thứu Hoàng đại nhân ra mặt giúp đỡ, Cửu U cung vẫn được giữ lại, nhưng số Chí Tôn linh dịch hằng năm phải giảm đi 5000.
– Còn những địa vực thuộc quyền quản hạt của chúng ta, không ít thành thị phồn hoa bị các đại nhân khác âm thầm thâu tóm, chúng ta thực lực bạc nhược, lại không thể tranh đoạt, chỉ có thể nén giận.
– Chính vì thế số lượng Chí Tôn linh dịch Cửu U cung có được hàng năm cũng chỉ có 5000.
Đường Nhu khẽ nói:
– Băng tỷ muốn đột phá Chí Tôn cảnh, cần Chí Tôn linh dịch rất nhiều, nên đến giờ vẫn chưa quyết định đột phá, còn Chí Tôn linh dịch phần lớn chia cho mọi người, nên tu luyện chậm chạp.
– Thật là khinh người quá đáng!
Cửu U trừng mắt nổi đóa, lồng ngực phập phồng phẫn nộ, bị chọc tức không ít. Không ngờ rằng vừa mới bước chân đi, đã có nhiều kẻ dám lấn lướt Cửu U cung.
Dĩ nhiên nàng biết, “mấy vị đại nhân khác” kia chẳng có ai ngoài Bát Vương còn lại.
Trước đây vì thực lực của nàng không cao mà lại có địa vị ngang với họ nên họ bất mãn, nhưng ngại gia thế của nàng mà không nói ra mặt. Đến khi nàng rời khỏi liền trở mặt không nhẫn nại nữa.
Cửu U phát cáu, uy áp linh lực kinh người bùng phát, làm cho đám người đang tu luyện kia chịu không nổi mọp sát xuống đất chịu trận.
Đường Băng bị uy áp linh lực kia ép lui một đoạn, nhưng không sợ hãi mà ngược lại tràn đầy vui mừng:
– Cửu U tỷ tỷ, ngài độ kiếp thành công?
Uy áp linh lực đó không hề kém cạnh Bát Vương kia, xem ra mấy năm không tung tích, Cửu U đã có tiến bộ lớn.
Cửu U gật đầu, vung tay trầm giọng:
– Các ngươi lui đi, bất kể trước đây chịu nhiều uất ức ra sao, bây giờ bản cung chủ đã trở về, sẽ không để bất kỳ kẻ nào dám khinh thường Cửu U cung!
Những lời này nàng dành cho đám người Cửu U cung đang quỳ mọp dưới kia.
– Vâng!
Đám người kia cung kính đồng thanh đáp lời, hàng ngũ chỉnh tề rời đi, ai nấy tỏ ra hưng phấn vô cùng. Cửu U cung lúc này đã có chỗ dựa, uất ức bao lâu đã có thể thoát ra.
Quảng trường trở nên yên tĩnh, vẻ mặt nghiêm nghị của Cửu U biến mất, nàng nói:
– Mục Trần, ngươi xuất hiện đi.
Đường Băng và Đường Nhu ngẩn người, rồi chợt thấy một tia sáng lóe lên, một người xuất hiện bên cạnh Cửu U.
Mục Trần hiện thân, mỉm cười thân mật với Đường Băng và Đường Nhu.
Đường Nhu thì thẹn thùng, bối rối không dám nhìn thẳng Mục Trần. Đường Băng thì nhíu mày đề phòng, xem ra sự việc Tào Phong kia làm cho nàng trở nên không mấy thiện cảm với nam tử.
– Đây là Mục Trần, lần này ta có thể độ kiếp thành công trở về, cũng là nhờ có hắn.
Cửu U chỉ vào hai cô gái giới thiệu:
– Đây là Đường Băng, Đường Nhu, muội muội của ta…
Nghe thấy Mục Trần giúp đỡ chăm sóc Cửu U như vậy, Đường Nhu tròn mắt quên mất thẹn thùng, ánh mắt cảm kích nhìn hắn. Đường Băng cũng tỏ ra xem trọng Mục Trần hơn, gật đầu chào hắn, xem như chấp nhận.
– Tiểu Băng nhi, ngươi đột phá Chí Tôn cảnh, cần bao nhiêu Chí Tôn linh dịch?
Cửu U đột nhiên hỏi.
– Ít nhất cần… 1000.
Đường Băng do dự, rồi hồi báo.
Mục Trần mỉm cười, nắm tay lại, một cái bình ngọc lóe lên, đưa cho Đường Băng:
– Đường Băng tỷ, chỗ này có khoảng 2000 Chí Tôn linh dịch, chắc là đủ.
Trong vòng tay của Liễu Minh, Mục Trần cũng thu hoạch được một khối tài sản kha khá, thành ra lúc này tỏ vẻ khá hào phóng.
Đường Băng sửng sốt, không dám nhận, ánh mắt kinh nghi nhìn Cửu U, thấy nàng gật đầu cho phép mới dám từ tốn đưa tay nhận lấy, ánh mắt trở nên áy náy mà dịu dàng:
– Đa tạ!
– Mục Trần từ hôm nay cũng là nhân sự Cửu U cung, mọi người là người nhà. Ta định để Mục Trần làm thống lĩnh Cửu U cung, tranh đoạt danh ngạch tiến vào Đại La Kim Trì, hai ngươi có ý kiến gì không?
Đường Băng và Đường Nhu lại giật mình, cả hai nhìn nhau không dám nói.
– Sao? Chẳng lẽ tiểu Băng nhi cũng muốn đi?
Cửu U tỏ ra kỳ quặc, nhíu mày hỏi.
– Không phải… việc này đương nhiên do tỷ tỷ định đoạt.
Đường Băng lắc đầu phân bua, nàng thở dài một hồi, mới nói:
– Hai năm trước, danh ngạch tranh đoạt Đại La Kim Trì hàng năm của Cửu U cung đã bị Huyết Ưng vương dùng 1000 Chí Tôn linh dịch “mua” mất… chúng ta căn bản không có năng lực phản đối, thành ra đã hai năm nay Cửu U cung không có tư cách tranh đoạt Đại La Kim Trì…
Nàng vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt Cửu U lạnh đi như hầm băng, hàm răng nghiến ken két, đôi mắt thì phun lửa.
“Huyết Ưng vương, tên khốn nạn, thật là khinh người quá đáng!”