– Ai…
Nghe được Diệp Kiếm Tinh giải thích, Nhiếp Vân cũng động dung.
Không nghĩ tới giữa người cùng yêu cũng có tình cảm thuần chân. Nếu Trần Văn Húc cứu được thê tử, hai người cùng chết thì cũng thôi, xem như thành một đôi đồng mệnh uyên ương, nếu ngay cả người còn chưa cứu được lại chết nơi này, chỉ sợ có chết cũng không cam lòng đi!
– Khi ta vừa vào Kiếm Thần tông, từng được Văn Húc sư thúc chiếu cố, nếu không nhờ hắn, đừng nói thành tựu hiện tại, chỉ sợ đã sớm chết trong đủ loại thí luyện…
Diệp Kiếm Tinh ảm đạm nói, quay đầu nhìn Nhiếp Vân:
– Vân Đồng huynh, ngươi có thể tặng thanh kiếm này của sư thúc cho ta không? Ta có thể dùng đồ vật có giá trị trao đổi với ngươi!
– Không cần trao đổi, thanh kiếm là của ngươi!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Một thanh kiếm mà thôi, dù là binh khí cực phẩm cũng không trọng yếu bằng tình bằng hữu.
– Đa tạ Vân huynh!
Diệp Kiếm Tinh cảm kích nói, thu hồi trường kiếm, quỳ xuống đất hướng bộ hài cốt dập đầu, thật cẩn thận dùng quần áo bao bọc lại, đào hầm chôn xuống.
Nhập thổ vi an, cũng không thể để hài cốt của sư thúc bại lộ bên ngoài, sau khi chết còn bị yêu nhân lăng nhục.
– Nhìn xem xung quanh còn có thi thể của Tạ Trương Huệ Tử hay không…
Nhiếp Vân dùng thiên nhãn chậm rãi nhìn quanh.
Nhìn một vòng, hắn không nhịn được lắc đầu.
Tuy nữ nhân Yêu Hồ tộc lúc còn sống cũng giống nhân loại, nhưng sau khi chết hài cốt bất đồng, hắn đã nhìn quanh vài trăm dặm nhưng không phát hiện xương cốt hình hồ ly, xem ra vị Trần Văn Húc này còn chưa tìm được thê tử, mà cô đơn chết ở nơi này.
Thật đúng là bi ai!
Thật sự là một nam tử si tình đáng thương.
– Ân, bốn hài cốt này hẳn là tộc nhân Yêu Hồ tộc, cốt linh đã lão, chẳng qua không phải Tạ Trương Huệ Tử…
Đột nhiên ánh mắt Nhiếp Vân dừng trên một đống hài cốt nằm trên một núi xương, xương cốt kia đã biến thành màu đen, rất nhiều địa phương vỡ vụn không đầy đủ.
Nhìn khung xương cũng biết chủ nhân hơn ngàn tuổi, hẳn không phải Tạ Trương Huệ Tử.
– Ngượng ngùng, làm chậm trễ nhiều thời gian, chúng ta đi thôi!
Xử lý xong hài cốt sư thúc, Diệp Kiếm Tinh đứng dậy nói.
– Hiện tại truy còn kịp!
Nhiếp Vân nhàn nhạt cười.
– Tốt lắm, chúng ta đi đi!
Diệp Kiếm Tinh gật đầu bay về phía trước.
Hai người tiếp tục đi tới, lần này bởi vì không muốn yêu khí quấy nhiễu, mỗi lần Nhiếp Vân đều dùng thiên nhãn tra xét, có khả năng biết trước nên dọc đường không còn gặp nguy hiểm.
Rất nhanh, đi vòng qua một mảnh hoang tàn rộng lớn, đám yêu nhân đi phía trước cũng đã xuất hiện trong tầm nhìn.
Lúc này nhóm yêu nhân đang đứng trước mặt dòng dung dịch giống như nham tương, dung dịch tản ra khí lưu cực nóng, yêu khí quay cuồng, tựa hồ khai thông vào cây cầu đi vào tận sâu trong lãnh địa của Yêu tộc.
Trước mặt bọn họ ngoại trừ xuất hiện mười mấy yêu nhân, còn có một nhóm nữ tử, nhóm nữ tử dung mạo diễm lệ, toàn thân mang theo khí tức mị hoặc, làm người nhìn liền mê muội trong đó.
– Thật sự là nhắc ai ai tới, đó không phải người Yêu Hồ tộc sao?
Hai người ẩn vào địa phương bí mật, Nhiếp Vân dùng thiên nhãn lặng lẽ quan sát, nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thán.
Vừa rồi còn nhắc tới chuyện xưa của Trần Văn Húc cùng người Yêu Hồ tộc, không nghĩ tới lúc này gặp được, mà thực lực của họ đều đạt tới thiên kiều trung kỳ.
– Yêu Thi, Tô Quả, các ngươi tới đây làm gì?
Một phụ nhân Yêu Hồ tộc đứng trước nhìn chằm chằm nhóm người Yêu Thi, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác.