Tô Kiều Kiều không biết Thịnh Thế đang nói chuyện gì, liền nín thở, mơ hồ cảm thấy một dự cảm xấu.
Quả nhiên, một giây kế tiếp, giọng nói của Thịnh Thế lại truyền tới: “Tôi chỉ định đưa Sở Sở đi, về phần cô Tô……”
Tô Kiều Kiều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng vừa vặn nhìn về phía Tô Kiều Kiều, chỉ là ánh mắt của Thịnh Thế có chút lạnh, anh mở miệng nói với cô ta từng chữ một: “Khi tôi tới, nhìn thấy cô Tô ngây ngô trong đồn công an thật thoải mái thật vui mừng, cho nên hãy ở lại thêm vài ngày đi!”
Sắc mặt Tô Kiều Kiều lập tức biến thành tái nhợt.
Cô ta lăn lộn trong ngành giải trí, nếu để chuyện cô ta ở lại cục Công An vài ngày truyền ra ngoài, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, sợ rằng sự nghiệp khổ sở lắm cô ta mới đi được đến ngày hôm cũng bị hủy diệt theo!
Tô Kiều Kiều mềm mại mở miệng, giọng nói mang theo vài phần run rẩy: “Anh Thịnh……”
Thịnh Thế lại ôm Cố Lan San đứng lên, hoàn toàn không thèm để ý đến Tô Kiều Kiều, chỉ là nhìn cục trưởng cục công an, sắc mặt khôi phục bình thường trước sau như một, nói: “Gây rối an ninh trật tự nơi buôn bán, tôi muốn cục trưởng Lưu biết rõ nên xử lý như thế nào, cho nên đành làm phiền cục trưởng Lưu.”
Thịnh Thế vừa nói, vừa cầm lấy túi xách Cố Lan San để trên đất lên, sau đó móc trong túi ra được mấy điếu thuốc, đưa cho mỗi người ở đây một điếu.
Cục trưởng cục công an nhận lấy, không dám chậm trễ gật đầu, nói: “Tôi hiểu ý của anh Thịnh.”
Thịnh Thế hài lòng cười cười, “Chuyện đó đành làm phiền ông, cục trưởng Lưu, đây cũng coi như là tôi nợ ông một ân tình.”
Dừng lại một lát, Thịnh Thế còn nói: “Cục trưởng Lưu, không biết có thể kiếm một chỗ nói một câu không?”
“Dĩ nhiên có thể, chúng ta đi đến một phòng làm việc khác.”
Thịnh Thế nghiêng đầu, thấp giọng nói với Cố Lan San: “Em ở đây chờ anh, anh đi một lát sẽ về ngay.”