Lý Trọng Tuấn cười a a khoát tay:
– Đạo trưởng chính là Kim tiên sinh thanh danh lan truyền đi? Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Tiểu vương ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu rồi, mấy ngày gần đây cần ở lại trên đảo, xin quấy rầy tiên sinh vài ngày!
Kim Lương Phượng như có thâm ý nhìn Tần Tiêu, lại khách khí đáp lễ:
– Điện hạ quang lâm tiểu miếu hoang đảo tự nhiên là vinh hạnh vô cùng!
Trong lòng Tần Tiêu đang bị khuấy động không yên tĩnh, lúc này cũng không muốn nhiều lời, cáo từ hai người đi về hướng bờ sông. Vừa rồi khi đi tới đạo quan hắn đã nhìn thấy Tử Địch nắm tay Dương Ngọc Hoàn đi ra bờ sông, nhất định là muốn trốn tránh Lý Trọng Tuấn nên lên thuyền trước.
Đi tới bờ sông, hai nàng quả nhiên đã sớm lên thuyền đang chờ Tần Tiêu.
Tần Tiêu lên thuyền, yên lặng không nói lời nào vung mái chèo, trong lòng suy nghĩ chuyện của mình.
Tử Địch bởi vì chuyện hôm nay nên trong lòng có chút buồn bực, nhất là khi nghe Tần Tiêu nói nàng muốn hồng hạnh xuất tường càng căm tức, hiện tại đứng ngồi không yên, mò tới đuôi thuyền hỏi Tần Tiêu:
– Uy, tên đần kia tới tìm huynh làm cái gì? Chẳng lẽ muốn mời huynh ra ngoài nhậm chức?
Tần Tiêu tùy ý đáp cho qua:
– Không phải, muội đừng đoán mò.
– Vậy hắn đến để làm chi? Âm hồn bất tán…
Tử Địch khoanh tay trước ngực rầu rĩ oán hận.
Tần Tiêu phục hồi lại tinh thần, cười nói:
– Muội nha, đừng tưởng ai cũng mê mình. Người ta là phụng ý chỉ hoàng đế đến làm việc, muội cho rằng người ta đường đường là một vương gia, thật sự vì muội tình cũ không quên sao? Tỉnh lại đi, muội đã biến thành hoa tàn ít bướm thành thê tử người khác rồi, ha ha!
– Huynh! Thật sự là không nhịn được huynh nữa!
Tử Địch kêu to hướng Tần Tiêu bổ nhào tới:
– Lão tử liều mạng với ngươi!
Bùm một tiếng, Tần Tiêu rơi luôn xuống nước!
Đuôi thuyền vốn nhỏ hẹp, Tần Tiêu lại đứng ngay mép thuyền, Tử Địch vừa nhào qua mà Tần Tiêu lại không muốn kéo nàng cùng nhau rơi xuống nước, vì thế dứt khoát lật người rơi xuống.
Tử Địch hừ hừ đắc ý cười to, lại đem Dương Ngọc Hoàn đang nơm nớp lo sợ ngồi trong khoang thuyền hoảng hồn mất vía, hoảng hốt kêu to:
– Tứ nương, tỷ…tỷ sao lại xô hầu gia ca ca xuống sông nha, còn không mau xuống cứu huynh ấy!
Tử Địch hừ giọng mũi:
– A, nếu hắn còn cần người cứu, trên đời này không còn ai biết bơi vậy! Nói cho muội biết đi, hắn chơi nước từ nhỏ tới lớn, xuống đáy nước còn lưu trơn hơn ở trên bờ!
Dương Ngọc Hoàn cũng không biết chuyện này, theo nàng xem bị rơi xuống nước là chuyện vô cùng khủng bố, vì thế oán hận trừng mắt nhìn Tử Địch:
– Tứ nương, tỷ xấu lắm!
Sau đó tiểu cô nương lo lắng mò tới mép thuyền nghiêng người nhìn xuống mặt nước lo lắng hô:
– Hầu gia ca ca, huynh ở đâu vậy, huynh mau ra đây đi!
Tử Địch cũng có chút ngượng ngùng, đi qua chỗ Dương Ngọc Hoàn cười hắc hắc:
– Đừng lo lắng Ngọc Hoàn, không có chuyện gì. Nói không chừng lát nữa xuất hiện trong tay hắn còn bắt được một con rùa vương bát bổ thân đâu!
Dương Ngọc Hoàn thấy thời gian lâu như vậy vẫn không nhìn thấy Tần Tiêu thò đầu lên, trái tim loạn chiến, oán hận đẩy Tử Địch:
– Không thể ý tới tỷ!
Ai ngờ thuyền vốn đang đong đưa, Dương Ngọc Hoàn vừa đẩy liền mất thăng bằng xoay người, thê thảm kêu to một tiếng rơi luôn xuống nước!
Tử Địch không kịp đề phòng oa oa kêu to:
– Ai nha! Lần này xong đời!
Tần Tiêu bị rơi xuống sông, đang chuẩn bị chơi đùa trả thù Tử Địch kéo luôn nàng xuống nên núp dưới đáy thuyền. Lúc này đột nhiên nhìn thấy sóng nước tung lên, một thân ảnh rực rỡ giãy dụa rơi xuống sông, trong lòng kinh hãi cuống quýt nhào qua ôm lấy thân ảnh kia.
Dương Ngọc Hoàn không biết bơi lội, rơi xuống nước liền vùng vẫy kịch liệt, Tần Tiêu đành phải ôm nàng từ sau lưng nhanh chóng di chuyển.