Hắn tài đại khí thô không phải là bình thường, mà là khiếp sợ đến làm những người khác thở hổn hển!
Lạc Hoa Âm có chút ý không tốt nói:
– Tử Xuyên đã tặng nhiều Ngũ Hành linh châu, những Ngũ Hành linh châu này đủ để luyện chế một ngọn Đại Ngũ Hành Kiếm Trận cấp trấn giáo, cộng thêm ta tích lũy tài liệu luyện chế một trấn giáo chi bảo cũng dư dả, thật ra thì ta chỉ cần luyện chế bốn vật… Không, năm kiện trấn giáo chi bảo. Ân, bản thể của ta còn cần dùng một cái!
Thế hệ trước như Lam Sơn Đạo Nhân hướng nàng trợn trắng mắt, nữ ma đầu cộng thêm lục đại hóa thân, lại định dùng bảy kiện trấn giáo chi bảo, chẳng lẽ nàng không có nghĩ qua, nàng nơi nào đến pháp lực lớn như vậy, có thể một hơi thúc dục bảy trấn giáo chi bảo?
Bất quá lấy tính cách của Lạc Hoa Âm đến xem, nàng hiển nhiên đích xác là không có nghĩ qua cái vấn đề này.
Giang Nam tâm niệm hơi động, trong Tử Phủ có từng ngọn bảo sơn bay ra, đây là thần kim thần liệu tạo thành núi lớn, một ngọn tiếp theo một ngọn, bảo quang ngất trời, chiếu rọi đến mấy vạn núi lớn của thánh tông cũng phiếm bảo quang, đạo bảo quang này, thậm chí ở trong nháy mắt liền chiếu rọi đến trời cao thiên ngoại!
Tịch Ứng Tình vội vàng vung tay áo, Thuần Dương Vô Cực Chung móc ngược xuống. Che kín đạo bảo quang kinh người này. Đám người Lam Sơn Đạo Nhân cũng giật nảy mình, đợi thấy Tịch Ứng Tình xuất thủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Bảo không ngoài lộ, đây là đạo lý mọi người đều biết, Giang Nam một hơi lấy ra nhiều thần kim thần liệu như vậy, cho dù là Nam Hải, chỉ sợ cũng không có thủ bút lớn như vậy!
Nếu bị những môn phái khác biết, Huyền Thiên Thánh Tông nhất định sẽ bị trành thượng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cho dù Tịch Ứng Tình có ba đầu sáu tay cũng bảo vệ không được thánh tông chu toàn!
Giang Nam đã bắt đầu đem những thần kim thần liệu này hòa tan, rèn luyện tạp chất trong đó, Tịch Ứng Tình trầm giọng nói:
– Tử Xuyên, luyện chế trấn giáo chi bảo, cùng pháp bảo tầm thường bất đồng, không cần tố hình dạng, mà là lấy Đạo văn tố hình dạng, mới có thể đem uy năng pháp bảo khai phá đến trạng thái lớn nhất. Nhị đệ, ngươi chuẩn bị pháp lực, đợi lúc cần pháp lực của ngươi không có chút nào giữ lại trán phóng. Lấy thực lực của ngươi, chỉ sợ không cách nào luyện thành trấn giáo chi bảo!
Thạch Cảm Đương trong lòng lẫm nhiên, vội vàng đồng ý. Luyện chế trấn giáo chi bảo, đối với pháp lực yêu cầu cực cao, phải là cường giả gần Thần, toàn bộ pháp lực trán phóng mới có thể luyện thành, tu vi của hắn mặc dù sâu nhiều, đạt tới cấp bậc chưởng giáo, nhưng cách gần Thần cường giả còn có một đoạn khoảng cách không nhỏ.
Lam Sơn Đạo Nhân vội vàng ra lệnh đệ tử thánh tông tản ra, Tịch Ứng Tình lắc đầu nói:
– Bọn họ không cần rời đi, đợi thời điểm luyện bảo, còn muốn dùng đến bọn họ.
Giờ phút này, Thần liệu giữa không trung càng ngày càng nhiều, dần dần hóa thành một kim cầu to lớn không gì so sánh được, chậm rãi chuyển động, mặc dù lấy pháp lực của Giang Nam, nâng viên kim cầu này lên cũng cảm giác được có mấy phần cố hết sức. xem tại TruyenFull.vn
Tịch Ứng Tình hướng Thạch Cảm Đương gật đầu, Thạch Cảm Đương lập tức thét dài một tiếng, pháp lực xông ra, giữa không trung tựa hồ trong lúc bất chợt xuất hiện mùi thơm lã lướt, đây là Diêm Phù Đề chi hương, một loại mùi thơm trong Ma Đạo, làm cho người sa đọa.
Hắn tu luyện chính là Diêm Phù Đề Ma Kinh, môn công pháp này thi triển ra, có hàng vạn hàng nghìn dị tượng, vô số đạo văn chế tạo Diêm Phù Đề địa ngục, trong địa ngục Ma cung nặng nề đung đưa, mùi thơm lạ lùng lượn lờ, tràn vào trong kim cầu giữa không trung kia.
Kim cầu kia là Thần kim hóa thành nước thép, ở dưới pháp lực của hắn đắp nặn dần dần bắt đầu biến hình, từ hình tròn biến thành hình búa.
Pháp lực của Thạch Cảm Đương càng tuôn ra càng nhiều, mồ hôi lạnh trên trán hắn cuồn cuộn, thẳng đến hiện tại hắn mới biết được luyện chế một trấn giáo chi bảo đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn, giữa không trung cái búa lớn đang thành hình kia điên cuồng tịch quyển pháp lực của hắn, tựa hồ muốn hút khô hắn mới thôi!
Cũng không lâu lắm, pháp lực của hắn khô kiệt, rèn trấn giáo chi bảo cần pháp lực thật sự nhiều lắm, Thạch Cảm Đương thậm chí cảm giác được bốn năm mình cộng lại, cũng không cách nào đem cái búa này luyện ra!
– Nhị đệ lui ra, mau khôi phục pháp lực.
Thanh âm của Tịch Ứng Tình truyền đến, nhẹ giọng nói.
Thạch Cảm Đương thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng lui ra, toàn thân đã bị mồ hôi ướt đẫm.
Tịch Ứng Tình trầm giọng nói:
– Các đệ tử, trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão, cùng ta cùng nhau buông thả pháp lực!
Thanh âm của hắn rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, nhiều đệ tử, trưởng lão cùng Thái Thượng Trưởng Lão rối rít thôi phát pháp lực, thậm chí ngay cả đám người Thiên Cơ Tú Sĩ, Lạc Hoa Âm cũng rối rít đem pháp lực của mình trán phóng, bầu trời của Tông Chủ Phong trải rộng các loại Đạo văn, giống như Đạo văn tạo thành biển lớn mênh mông, tản mát ra các loại tia sáng, so sánh với Thái Dương còn muốn chói mắt!