Phụt!
Vai Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, hắn vừa đứng vững thì đạo chỉ mang kia đã bay tới, đâm thủng phần ngực hắn khiến ngực hắn trào máu.
Phụt! Phụt!
Sự công kích của Viên Hồng và Viên Trí cũng hết sức mạnh mẽ, người nào người nấy tế gọi ra kiếm tuyệt sát vung từ trên xuống, suýt nữa chém chết Diệp Thành.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành mắng chửi, hắn cố gắng trụ vững rồi đứng dậy.
“Đi đâu?”, phía trước lại có người sát phạt tới, vả lại tu vi cũng không hề kém hơn Viên Hồng.
“Ông giỏi”, Diệp Thành vội xoay người chuồn về hướng khác. Hắn không sợ tu sĩ cảnh giới Không Minh ở phía đối diện nhưng hiện giờ phía sau hắn còn có một đám người hung tợn khác, bị chặn lại dù chỉ ba giây cũng có khả năng bị vây lại, hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.
“Vây quanh hắn”, phía sau, Thương Minh Thượng Nhân hô lên, mặt mày khó coi tới cực độ.
Ông ta là ai, là trưởng lão của Thị Huyết Điện, kết hợp với bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Không Minh như vậy mà không thể bắt được một tên mới ở cảnh giới Chân Dương, đây là một sự sỉ nhục lớn. Hôm nay bắt được Diệp Thành còn đỡ, không bắt được hắn thì không đơn giản chỉ là mất thể diện thôi đâu.
Thương Minh Thượng Nhân tức giận rồi, người nhà họ Viên cũng tức giận rồi, bọn họ hết lần này tới lần khác để Diệp Thành tẩu thoát, mặt bọn họ đều nóng ran hơn bao giờ hết.
Ngay sau đó, một đại võng nhằm để bắt Diệp Thành được tung ra. Phía đông có linh thú gào thét.
Phía tây sát kiếm tung ra, trên mỗi một thanh phi kiếm đều có một kẻ mạnh.
Phía nam, thần hồng bay qua liên tục, nếu nhìn kĩ thì đây chính là từng đạo thần quang mà kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh điều khiển, người nào người nấy sát khí ngút trời.