“Thất lễ rồi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo phép thôi.” Vệ sĩ cầm đầu áy náy nói.
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, rồi lại nhìn biểu tình của mấy tên vệ sĩ khác.
Bọn họ tỏ ra rất bình tĩnh.
Xem ra, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy việc lục soát này chỉ tốn công vô ích.
“Không sao, mấy người cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Các vệ sĩ gật đầu với hắn một cái, xoay người rời đi, còn thuận tiện giúp hắn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bên trong căn phòng, lại chỉ còn một mình Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhắm hai mắt lại.
Không đúng.
Nếu cô bé kia cũng là tân khách, vậy thì vệ sĩ chim Kinh Cức sẽ không chỉ nói xin lỗi với hắn.
Bọn họ nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghi, nhất định sẽ xin lỗi mỗi một vị tân khách.
Nói cách khác, mấy vệ sĩ của chim Kinh Cức cũng không biết đến sự tồn tại của cô gái kia!
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Hắn lập tức nhìn thấy cô bé kia.
Vệ sĩ vừa đi, cô liền xuất hiện lần nữa.
Cô bé phát ra tiếng than thở thật dài, nghe vào có vẻ rất mệt mỏi.
Hình như vừa rồi cô đã làm gì đó, chuyện này khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Tầm mắt hai người giao nhau.
“Vô cùng xin lỗi, tôi phải ẩn núp một chút, xin anh đừng nói với đám vệ sĩ tôi ở đây.” Cô bé nói.
“Rốt cuộc cô là ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi là người hầu gái của công chúa điện hạ, sau khi công chúa mất tích, tôi không thể không bỏ trốn.”
“Công chúa mất tích?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Hôm nay rõ ràng là lễ trưởng thành cùng với sinh nhật của công chúa chim Kinh Cức, tại sao cô lại mất tích?
Người hầu nữ mất mát nói: “Đúng vậy, Hoàng thất cảm thấy mấy người hầu gái chúng tôi không chăm sóc công chúa cẩn thận, mới để cho cô bị mất tích, bọn họ quyết định giết tôi.”
“Hoá ra là như vậy.”
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh, nhưng nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu.
Rốt cuộc là một người hầu gái như thế nào, mới có thể khiến vệ sĩ Hoàng thất cũng không cách nào phát hiện ra sự tồn tại của mình?
Cố Thanh Sơn trầm ngâm suy nghĩ.
Nhớ lại khi nãy trên đường đến đây, hắn vô cùng chắc chắn bốn phía trong phòng của Hoàng thất, có lực lượng nghiêm mật lớn mạnh đang bảo vệ.
Nhưng mà lực lượng như vậy lại không thể tìm ra một cô gái.
Nếu như nói ngay từ lúc bắt đầu cô hầu gái đã ở đây, như vậy thì ngay cả Thần Hi Chi Quang Trieste cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Vị mỹ nữ bằng gỗ tôn quý kia, cùng với Gà trống lớn, còn có bảy tám tiểu thư quý tộc đến từ các nơi, tất cả đều không hề phát hiện.
Nói cách khác, cô ta lừa gạt được tất cả mọi người.
… Cô ta chỉ lộ ra nguyên hình ở trước mặt hắn.
Chuyện này, không có bất kỳ ai biết.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận ớn lạnh.
Cô gái nhỏ đứng đối diện Cố Thanh Sơn, trông có vẻ hơi căng thẳng và thấp thỏm.
Cố Thanh Sơn thấy bộ dáng này của cô, dứt khoát hỏi thẳng.
“Nếu cô trốn tránh tất cả mọi người, tại sao lại chỉ hiện thân ở trước mặt tôi?”
Cô gái nhỏ nghe hắn hỏi như vậy, liền giơ một tờ báo lên.
Chỉ thấy trên tiêu đề của bài báo, có đăng kèm một bức ảnh và tin tức.
Một ông lão ôm chân Barry, mà Cố Thanh Sơn đứng ở một bên, ngây người nhìn ông lão.
Đúng vậy, đây cũng là tờ báo Tô Tuyết Nhi nhìn thấy kia.
Vì vậy Tô Tuyết Nhi mới có thể chờ hắn ở Abruzzo.
Cô gái giơ tờ báo lên, nhìn về phía Cố Thanh Sơn: “Bất kể như thế nào, người được Thiết Quyền Barry công nhận thì ít nhất nhân phẩm sẽ không có vấn đề.”
Cô suy nghĩ một hồi, bổ sung nói: “Mặc dù anh ta tàn phế đã lâu, cũng nợ rất nhiều tiền, nhưng gần ngàn năm nay, anh ta chưa bao giờ thay đổi tiêu chuẩn và tín niệm của mình.”
“Cho nên cô tin tưởng anh ta?”
“Mẹ từng nói, nếu như một người có thể hưởng thụ tốt nhất, lại cũng chịu được kém nhất, hơn nữa tín niệm và hành vi của người đó không vì bất cứ một yếu tố bên ngoài nào mà thay đổi, như vậy thì người đó chính là anh hùng của chính mình.”
“Cô có một người mẹ hiểu biết sâu rộng.”
Cô gái nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Nhưng cô lập tức thu liễm cảm xúc của mình lại, nói: “Câu lạc bộ Thiết Quyền đã không thu nhận người mới cả ngàn năm nay, mà anh có thể lọt vào mắt xanh của Barry, chắc cũng không làm ra chuyện gì hèn hạ.”
“Chuyện hèn hạ? Ý cô là?”
“Vạch trần một cô hầu gái đáng thương, để cô ta đi đến đường chết.”
“Cảm ơn sự tín nhiệm của cô, tôi quả thật không muốn nhiều chuyện.”
Cố Thanh Sơn dần dần yên tâm.
Hắn âm thầm quan sát cô gái nhỏ.
Chỉ thấy tướng mạo cô bình thường, trên hai bàn tay mọc lên những vết chai dày, mặt đầy vẻ mệt mỏi, cả người cô trông cũng có chút bẩn.
Nhưng mà nhìn cô, cũng chỉ xấp xỉ mười tuổi.
Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ thêm một lát.
Mặc dù trên tay cô bé tràn đầy vết chai, da không chỉ ngăm đen, lại còn mọc một vết sẹo thật dài.
… nhưng sâu trong tay áo của cô, lại lộ ra một làn da trắng nõn.
Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Cô gái nhỏ này còn biết cải trang lối ăn mặc, để che giấu thân phận mình.
“Tuổi còn nhỏ vậy sao cô đã đi làm hầu gái rồi?”
Cố Thanh Sơn nghiêm chỉnh hỏi.
“Công chúa điện hạ cần một người cùng trang lứa để chơi, cần người khác ở bên từng giây từng phút, nghe theo chỉ thị của cô ấy bất cứ lúc nào, cho nên tôi mới bị chọn ra, làm hầu gái của cô ấy.” Cô bé vô cùng đáng thương nói.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Lời giải thích này cũng tạm cho qua được.
Công chúa chim Kinh Cức mới chỉ mười hai tuổi, bên cạnh quả thật cần có một vài người bạn cùng trang lứa.