– Được, huynh đệ tốt, ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi lại tới đây!
– Tự nhiên là làm việc cho hoàng đế bệ hạ.
Lý Trọng Tuấn có chút tự giễu cười nói:
– Như thế nào, không thể tưởng được đi?
Tần Tiêu hiểu ý mỉm cười:
– Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi nói thẳng đi, có phải lại liên quan tới ta?
– Có chút quan hệ, không hoàn toàn bởi vì ngươi, ngươi nghe ta nói tỉ mỉ.
Lý Trọng Tuấn nói tiếp:
– Một năm trước hoàng đế bệ hạ thân lâm Thương Châu tiếp kiến ta. Sau đó nhận ta đến Lạc Dương an cư, cuối cùng không còn bị lưu đày, vượt qua ngày an nhàn.
– Ân, vậy thật tốt.
Trong lòng Tần Tiêu cao hứng, đồng thời cũng có chút bội phục trí tuệ cùng khí phách của Lý Long Cơ. Thái tử tiền nhiệm bị phế, hắn lại không e ngại đón trở về, đủ thấy được Lý Long Cơ là người không câu nệ tiểu tiết hơn nữa còn trọng tình nghĩa. Bằng không đổi lại là vị hoàng đế nào có lòng dạ độc ác một chút, một phế thái tử có thể mang tới tai họa ngầm cho mình như Lý Trọng Tuấn, tốt nhất là ném đi thật xa, nếu giết cũng là hiện tượng bình thường.
Lý Trọng Tuấn khẽ cười:
– Ở bên ngoài lưu đày hai ba năm, ta xem như chuyện gì đều buông ra. Lúc trước nghe tin tức phụ hoàng băng hà, ta thật sự đau lòng muốn chết, cơ hồ muốn tự sát. Về sau…nhiều chuyện xảy ra, ta dần dần thông hiểu. Nhưng lại bắt đầu dốc lòng lễ phật tu tâm dưỡng tính. Huynh đệ ngươi xem xem, bây giờ không phải có vài phần hương vị của người xuất gia sao?
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
– Thôi đi ngươi, muốn làm hòa thượng cũng là hoa hòa thượng. Ngươi nên chuyên tâm làm vương gia của ngươi đi thôi!
Lý Trọng Tuấn ha ha cười:
– Mấy tháng trước hoàng đế bệ hạ giá lâm Lạc Dương, đặc biệt tới phủ của ta tụ lại, chúng ta uống rượu cả đêm. Cuối cùng bệ hạ nói, hắn luôn có một tâm bệnh, chính là Tần huynh đệ đang ở Đàm Châu…Huynh đệ, không phải ta nói ngươi ah, vì sao ngươi lại giống như một hài tử tức giận lên thì từ quan đây?
Lý Trọng Tuấn thấy Tần Tiêu xua tay, đem câu kế tiếp nuốt trở xuống.
Tần Tiêu lắc đầu cười khổ:
– Ảo diệu cùng đạo lý bên trong, nói tới thật quá dài, vì vậy không cần nói cũng được. Ngươi cứ nói đi, ngươi tới nơi này để làm chi?
– Lập bia!
Lý Trọng Tuấn lời ít ý nhiều.
– Đan Thư Thiết Khoán Bia!
Lý Trọng Tuấn ngửa đầu uống cạn chén rượu, lớn tiếng nói:
– Nói thật, đương kim bệ hạ đúng là một người ý chí rộng lớn có tín có trách nhiệm. Huynh đệ, ngươi còn nhớ mấy năm trước, phụ hoàng ban cho ngươi “Đan Thư Thiết Khoán” sao?
Trong lòng Tần Tiêu nghi hoặc:
– Nhớ rõ, làm sao vậy?
Lý Trọng Tuấn mỉm cười, trịnh trọng đặt chén rượu lên bàn, chân thành nói:
– Bệ hạ cho ta tới tìm ngươi, xuất ra Đan Thư Thiết Khoán Bia, sau đó bắt chước kiểu dáng của nó, lập một Đan Thư Thiết Khoán Bia cao một trượng, dày một xích dựng lên tại Kết Tử Châu Đầu!
Trong lòng Tần Tiêu khẽ run lên:
– Làm vậy là có ý gì? Làm cho người trong thiên hạ đều biết tiên hoàng Trung Tông từng ban thưởng Đan Thư Thiết Khoán cho ta sao? Thứ kia, nói trắng ra chỉ là một bảng quảng cáo vô dụng…Đám người Trương Giản Chi ngày trước bị giáng chức đuổi ra Trường An, không phải cũng từng được ban thưởng sao, kết quả còn không phải như vậy…
Ánh mắt Lý Trọng Tuấn sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Tiêu:
– Huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ gì?
Tần Tiêu ngây ra, tự giễu cười nói:
– Không có gì. Chỉ là…cảm giác có chút ngoài ý muốn thôi. Hoàng đế làm như vậy, rốt cục lại có ý gì đây?
Lý Trọng Tuấn như có thâm ý nhìn Tần Tiêu, chậm rãi nói:
– Thánh ý khó dò thôi, ta làm sao có thể biết đây? Nhưng Tần huynh đệ là người thông minh nhạy bén như thế, không khó nghĩ ra nguyên nhân bên trong đi?
Tần Tiêu không khỏi lâm vào trầm tư.
Lúc trước sở dĩ từ quan rời đi Trường An, một nguyên nhân trọng yếu là bởi vì bản thân mình thật sự công cao chấn chúa, hơn nữa thế lực trong tay quá lớn, khó tránh bị tân hoàng đế kiêng kỵ. Bởi vì tình thế cần giữ mình, hắn bất đắc dĩ trở thành lính đào ngũ.
Đương nhiên, cũng do nhân tố cảm tình khác…Hiện giờ, Lý Long Cơ lại phái phế thái tử Lý Trọng Tuấn đến lập Đan Thư Thiết Khoán Bia… Xem ra hắn là thật sự tỏ vẻ thành ý của mình. Thứ nhất ngay cả phế thái tử tiền nhiệm hắn cũng có thể đón về bên người, đủ thể hiện lòng dạ rộng rãi của hắn.