…
Trong một tòa lầu bát giác ở Ma Thần Bảo. Tòa lầu này không cao lớn mấy, nhưng kiến trúc rất độc đáo, mang phong thái thanh tú. Trên tám góc vọng lâu đều treo một vài vật trang trí rất đẹp, cửa sổ cũng điêu khắc khá nhiều hình muông thú.
Hoàn Nhi dẫn Dương Khai đi vào trong tòa lầu bát giác này.
Qua một đêm suy nghĩ, tư duy của Dương Khai đã sáng tỏ rồi.
Mặc kệ tộc Cổ Ma muốn làm gì, mục tiêu trước giờ của hắn luôn là mạnh lên, điều này chưa bao giờ thay đổi. Chỉ có cách mạnh hơn tất cả, mới có thể trường tồn ở thế giới này. Chỉ có cách mạnh hơn bất kỳ ai, mới có thể tự do hành sự, không bị kẻ khác ràng buộc.
Bởi đó, thái độ của tộc Cổ Ma với hắn có ra sao cũng chẳng hề gì, hắn chỉ cần kiên trì đi trên con đường của mình là được.
– Đại nhân đang ở bên trong, ngươi tự vào đi.
Hoàn Nhi giơ tay ra hiệu, đứng bên ngoài cửa.
Dương Khai khẽ gật đầu, sải bước đi vào.
Trong lầu các, Lệ Dung đang ngồi trên một chiếc ghế sau bàn, thấy Dương Khai đến, liền đứng dậy, bước nhanh tới nghênh đón, mỉm cười nói:
– Ngươi đến rồi à?
– Ừ.
– Đã chuẩn bị xong cho ngươi cả rồi.
Lệ Dung chỉ vào mấy quyền bí điển trên bàn.
– Những cái này đều có liên quan tới Ma Thần Biến, ngươi có thể đọc tùy ý.
– Làm phiền rồi.
Lệ Dung chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười:
– Ta có thể có thể làm theo yêu cầu của ngươi, không gọi ngươi là đại nhân, nhưng ngươi cũng không cần phải khách khí với bọn ta như thế. Làm vậy có hơi xa cách quá.
Dương Khai thờ ơ như không, trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Vậy chúng ta cứ thoải mái một chút là được rồi.
Lệ Dung khẽ cười.
Dương Khai bước đến, cầm mấy cuốn bí điển lên, ngồi thẳng vào chiếc ghế Lệ Dung ngồi lúc nãy, lật sách ra xem.
Mấy cuốn bí điển này quả thật đều liên quan đến Ma Thần Biến, dạy cho tộc nhân Cổ Ma làm thế nào để tu luyện Ma Thần Biến, khống chế Ma Vân, nâng cao sức chiến đấu.
Mỗi một cuốn đều vô cùng quý giá, hơn nữa không phải tộc nhân nào cũng được tiếp xúc với những điều cơ mật này.
Dương Khai chỉ xem được một lát, ánh mắt liền sáng ngời, vẻ mặt mừng rỡ.
Mấy cuốn bí điển này, chứa đựng những thể ngộ sâu sắc về Ma Thần Biến, không cuốn nào là không kể về những tinh túy của Ma Thần Biến.
Dương Khai như nhặt được chí bảo, nhanh chóng chìm đắm vào mấy cuốn bí điển này như quên hết đất trời.
Thấy hắn tập trung nhanh đến vậy, Lệ Dung liền mỉm cười, đi ra ngoài rót một chén trà thơm đặt gần tay Dương Khai, rồi im lặng ngồi chờ bên cạnh.
Ý thức chìm vào Ma Vân, kéo Ma Vân tràn ra khắp người, dùng uy năng tà ác ở mình kích phát sức mạnh tiềm tàng trong Ma Vân, tăng cường công lực bản thân.
Giai đoạn ban đầu, Ma Vân chỉ lan khắp người, giống như trạng thái hiện giờ của Dương Khai khi thi triển Ma Thần Biến.
Giai đoạn thứ hai, Ma Vân sẽ được luyện trong huyết nhục, đến lúc đó, dù có thi triển Ma Thần Biến, bên ngoài cũng không có bất cứ thay đổi nào.
Việc Lệ Dung muốn Dương Khai làm chính là mau chóng tu luyện đến giai đoạn hai. Đến được giai đoạn này, kể cả hắn có thi triển Ma Thần Biến trước mặt tộc nhân Cổ Ma, cũng sẽ không gây nên hiện tượng kìm hãm sức mạnh ở họ.
Giai đoạn thứ ba, Ma Vân hòa hợp hoàn toàn vào trong xương cốt, khả năng tăng sức mạnh sẽ càng lớn, càng mạnh hơn.
Dương Khai đọc đến say sưa, vì bản thân hắn đã thể nghiệm qua rất nhiều lần Ma Thần Biến, nên những cơ mật trên bí điển này hắn cũng có thể nắm vững điểm chính yếu một cách nhanh chóng.
Những cái còn lại, chỉ có thể dựa vào tu luyện thực tiễn nữa thôi.
Hít một hơi thật sâu, Dương Khai đặt cuốn bí điển cuối cùng xuống, qua một lúc lâu, hắn mở bừng mắt ra, nhìn Lệ Dung đầy thần thái:
– Trong Ma Thần Bảo, có nơi nào thích hợp để bế quan tu luyện Ma Thần Biến không?
– Đã chuẩn bị sẵn rồi.
Lệ Dung mỉm cười.
– Đi theo ta.
Nói xong, bà đi đến cạnh một giá sách, phất tay một cái, giá sách liền chuyển động, để lộ một cánh cửa thông xuống lòng đất.
Lệ Dung lách mình đi vào, Dương Khai theo sát phía sau.
Bên dưới hẳn là có một gian mật thất, hai bên thông đạo được điểm xuyết bằng ánh đuốc, nên vẫn sáng sủa chứ không tối tăm.
Đi mãi một hồi rất lâu, một gian mật thất vô cùng rộng lớn bỗng hiện ra trước mắt Dương Khai. Gian mật thất này còn lớn hơn cả thạch thất luyện đan của hắn.
Ở vùng rìa xung quanh là sừng sững những trụ đá đen kịt. Một cách mơ hồ, Dương Khai phát giác ra ít năng lượng khó hiểu trong những trụ đá đó.
– Đây là nơi ngày thường ta dùng để tu luyện võ kỹ. Ở đây ngươi có thể yên tâm thi triển Ma Thần Biến, không phải lo việc ảnh hưởng đến tộc nhân.
Lệ Dung nhẹ nhàng giải thích, chỉ vào mấy trụ đá màu đen:
– Đó là Cấm Mặc thạch, có thể kìm hãm truyền phát năng lượng. Khi ngươi vào trong, ta sẽ thi triển một vòng kết giới thông qua chúng.
– Ta biết rồi, bây giờ bắt đầu đi.
Dương Khai có đôi phần nóng ruột. Vừa dứt lời, hắn đã nhảy vào, đáp gọn xuống vị trí trung tâm.
Lệ Dung mỉm cười lắc đầu, khẽ giọng thì thầm:
– Sốt sắng thế!
Vừa nói, bà vừa vung tay đánh ra từng luồng năng lượng, những luồng năng lượng này ào vào các trụ đá bốn phía, rất nhanh, một kết giới trong suốt hình bán nguyệt lập tức phủ xuống, ôm trọn phạm vi mà Cấm Mặc thạch bao quanh.
Dương Khai trông về phía Lệ Dung. Bà khẽ gật đầu.
Dương Khai cởi áo ra, rồi khoanh chân ngồi xuống, vươn tay phải ra chỉ lên trán mình.
– Nhập ma!
Thiên địa lay chuyển, từng vòng sóng gợn trên kết giới quanh Cấm Mặc thạch.
Thân trên trần trụi của Dương Khai nhanh chóng nổi lên từng đường Ma Vân đen kịt. Những Ma Vân này hệt như lũ rắn linh động, bò đầy khắp người hắn, tạo thành thứ hoa văn phức tạp mang cảm giác yêu dị.
Lực khí huyết dâng lên điên cuồng, sức chiến đấu ầm ầm sôi trào…
Dương Khai cảm giác được rõ ràng, lúc này mình mạnh đến mức nào.
Xa xa, ánh mắt Lệ Dung thấp thoáng tia nhìn lạ thường, sững sờ nhìn hắn, miệng lẩm bẩm:
– Quả nhiên là hơi khác.