Hiện tại coi như đi hai mặt một lời với nàng ta, nhưng biết nàng ta lấy số tiền kia thì sao?
Không được.
Nàng không thể vội vàng như vậy, nếu không… chỉ có thể bị nàng ta dắt mũi dẫn đi.
Liễu Tâm Duyệt trở lại gian phòng của mình, đột nhiên yên tĩnh lại cũng không gây chuyện nữa.
Liễu phụ mời người xem ngày, chỉ định là vào tháng sau, nhà Lý Thân không có tài sản gì, thế nhưng có thể lấy được Liễu Tâm Duyệt đối với Lý Thân mà nói đó chính là miếng mồi ngon, về sau Liễu gia còn không phải của hắn hay sao?
Nhưng Lý Thân không dám có nửa chút tâm tư với Minh Thù, thậm chí hắn quyết định sau này sẽ cách xa nàng ra.
Nàng chính là một tên khốn kiếp.
Lúc này Lý Thân đang nhìn tên khốn kiếp trong miệng, nàng và Tần Linh trong thôn đang mang theo bao lớn bao nhỏ từ đối diện đi tới.
“Là Lý Thân…” Sắc mạt Tần Linh không tốt lắm, Tần Linh là tiểu cô nương nhan sắc không tệ trong thôn, trước kia cũng từng bị Lý Thân quấy rầy, nhưng do nàng chạy nhanh nên không có chuyện gì xảy ra.
Minh Thù nhìn theo ánh mắt Tần Linh, Lý Thân cười cười với nàng, sau đó xoay người nhấc chân chạy.
“Chạy rồi.” Minh Thù nhún vai: “Đi mau, ta đói rồi.”
Tần Linh nhịn không được giật giật khóe miệng: “Vừa rồi ngươi trên trấn ăn nhiều bánh bao như vậy, nhưng giờ lại đói rồi sao?”
“Bánh bao không phải để chống đói.” Minh Thù há mồm sẽ là nói dối.
Tần Linh không còn gì để nói, bánh bao không chống đói thì cái gì có thể chóng đói?
“Đúng rồi, mỗi ngày ngươi đều chạy qua đây, không sao chứ?” Tần Linh nói: “Bọn họ đều bàn tán…”
“Bàn tán cái gì? Nói chuyện của ta và ngươi?” Minh Thù cười: “Vậy ta cũng phải có khả năng đó mới được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Linh lập tức đỏ: “Ngươi nói bậy gì vậy.”
Gần đây Minh Thù tới Tần gia có chút thường xuyên, người nhà Tần gia cũng đã quen rồi, ngày nào Tần Linh cũng làm cơm cho Minh Thù ăn, sau đó cùng Tần phụ Tần mẫu xuống dưới.
Minh Thù đi theo vài đứa nhỏ, trên bàn mắt lớn mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau.
Sau đó đồng thời ra tay, đem mọi thứ có thể lấy được để trước mặt.
Đứa bé tay chân vừa ngắn vừa nhỏ, đương nhiên không phải là đối thủ của Minh Thù, giành không lại nàng cũng không dám làm gì, bởi những thứ này đều do nàng cầm về.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi.” Minh Thù đứa nhỏ nhất.
“Ba…” Đứa bé này giương mắt nhìn bát của Minh Thù.
Minh Thù ôm chặt bát, lập tức ăn đồ ăn trong bát. Đứa bé lập tức nước mắt lưng tròng: “Thịt viên… viên bị ăn sạch rồi, hu hu.”
“Đệ đệ đừng khóc, tỷ tỷ cho ngươi ăn.” Bên cạnh có một cô gái lớn hơn nó một chút, đưa thịt viên trong bát của mình cho đứa bé này ăn.
Đưa bé có ăn lập tức ngừng khóc, cười đến giống như một ông phật Di Lặc nhỏ.
Đứa bé sao không có tim không có phổi vậy chứ, vừa mới khóc như một con cún, một giây kế tiếp cười giống như một tên ngốc.
Minh Thù thấy bọn họ như vậy, im lặng ăn đồ ăn trước mặt.
Ăn xong xuôi Minh Thù ngồi ở trong sân, nhìn mấy đứa bé chơi đùa.
Mặt trời lặn Tần Linh mới về nhà.
Tần Linh đỡ Tần phụ đi trước, Tần mẫu đi sau, nhìn qua vô cùng hạnh phúc.
“Cha, cha đừng gấp, con sẽ nghĩ biện pháp.” Tần Linh giống như đang an ủi ông Tần.
“Trời ơi.” Tần phụ thở dài, ngẩng đầu lên thấy người trong viện, ông ta giật mình: “Liễu Nhị tiểu thư còn chưa quay về sao?”
Minh Thù từ ghế đứng lên,duỗi người một cái: “Ngủ một lát, ăn cơm tối xong mới về.”
“Vậy tôi đi..” Tần Linh nói: “Mẹ, mẹ và cha vào nghỉ ngơi trước đi.”
Mỗi lần Minh Thù đến đều mua rất nhiều đồ, dù làm cho nàng ăn cũng còn dư không ít, nên đồ ăn nhà nàng cũng khá nhiều.
Đối với chuyện con gái nhà mình làm đầu bếp cho Minh Thù, Tần phụ Tần mẫu cũng đã thầm chấp nhận.
Hiện tại khó khăn như thế này mà bọn họ có ăn cũng phải cám ơn trời đất.
Lúc ăn cơm, Tần phụ luôn thở dài, dường như không ăn nổi.
“Cha, đừng lo lắng, sẽ có biện pháp thôi.” Tần Linh nhịn không được gắp thức ăn cho Tần phụ: “Cha mệt cả ngày ròi, ăn chút gì đó đi.”
“Làm sao không gấp được, cứ như vậy thì hoa màu sẽ chết hết, đến vụ thu hoạch thì phải làm sao?”Tần phụ mặt buồn rười rượi: “Năm ngoái thu hoạch không tốt, nộp thuế lương thực xong xuôi cũng không thừa lại bao nhiêu, đều do cha vô dụng.”
Tần Linh không vui: “Cha, cha nói gì vậy, tiền con đi lên trấn bán thảo dược đâu có ít, cha cũng đừng quá lo lắng.”