Dương Ngọc Hoàn lại hỏi:
– Ngươi mau trả lời ta đi, ngươi quen biết tứ nương cùng hầu gia ca ca nhà ta sao?
– Hầu gia ca ca nhà ngươi?
Lý Trọng Tuấn không khỏi nở nụ cười:
– Ngươi là nói Tần Tiêu sao?
– Đúng rồi!
Dương Ngọc Hoàn liên tục gật đầu, lập tức nhíu mày, có chút không vui nói:
– Vì sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta đây? Hầu gia ca ca nói cho ta biết, khi người khác hỏi chuyện phải trả lời, bằng không chính là không lễ phép!
– Nga? Ha ha!
Lý Trọng Tuấn không khỏi bật cười:
– Xem ra hầu gia ca ca nhà ngươi bình thường đối đãi với ngươi rất tốt. Ngươi lại bênh vực hắn như vậy. Được rồi, ta trả lời câu hỏi của ngươi. Ta không những quen biết Tần Tiêu cùng Tử Địch, còn nhận thức người nhà các ngươi. Tính ra chúng ta còn là thân thích đâu!
– Thân thích?
Dương Ngọc Hoàn nghi hoặc chớp mắt, cảm thấy vô cùng hứng thú nhìn Lý Trọng Tuấn:
– Vì sao ta chưa từng gặp qua ngươi đây? Ta ở trong nhà hầu gia ca ca đã sắp sáu năm rồi đó!
Lý Trọng Tuấn cẩn thận đánh giá tiểu cô nương, trong lòng không khỏi rung động nghĩ:
– Tiểu tử Tần Tiêu kia, bên người không ngờ cất giấu một mỹ nhân bại hoại sắc nước hương trời như thế!
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy Lý Trọng Tuấn không nói lời nào, chỉ nhìn mình ngẩn người, không khỏi cảm thấy mất tự nhiên, mất hứng nói:
– Ngươi thật sự không chút thú vị! Ta về tìm hầu gia ca ca cùng tứ nương chơi, không để ý tới ngươi!
Lý Trọng Tuấn chỉ cười khẽ, không ngăn cản nàng. Nhìn tiểu cô nương liễu yếu đào tơ uyển chuyển rời đi, trong lòng không khỏi tự nhủ:
– Tần Tiêu, chuyện qua nhiều năm, thương hải tang điền, ngươi còn có thể nhận thức huynh đệ mắc nạn như ta sao?
Trong đạo quan, Tần Tiêu đang lớn tiếng nói chuyện phiếm cùng một ít khách thương, thu lấy chút tiền mua cam quýt. Mặc dù Kim Lương Phượng là đảo chủ, nhưng để người xuất gia làm việc này luôn không tiện hơn nữa mất thể diện. Dù sao Tần Tiêu là người nhàn rỗi vô sự, giúp người giúp tới cùng, làm chưởng quầy thu tiền một lần. Những đồng tiền rơi xuống trong rương, những giỏ cam quýt vận chuyển lên thuyền, trong tiếng quát to của mọi người, vận chuyển về bốn phương tám hướng.
Đang bề bộn náo nhiệt, Tử Địch đi chân trần hoảng hốt chạy vào, không nói một tiếng kéo Tần Tiêu sang một bên, thần tình kinh hoảng thở không ra hơi.
Tần Tiêu thấy một mình nàng trở về, không khỏi khẩn trương hỏi:
– Làm sao vậy? Chuyện gì khẩn trương như thế, chẳng lẽ Ngọc Hoàn rơi xuống sông sao?
– Không…không phải!
Tử Địch kinh hồn chưa định, liên tục vỗ ngực thở hổn hển, sau đó nghiêm túc nói:
– Muội nhìn thấy Lý Trọng Tuấn!
Trong lòng Tần Tiêu chấn động:
– Cái gì, Lý Trọng Tuấn, làm sao có thể?
Tử Địch vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Tiêu, giảm thấp thanh âm khẩn trương nói:
– Thật sự đó!
Tần Tiêu xem thường trừng mắt:
– Khẩn trương như vậy làm chi, hắn cũng không ăn muội!
Lập tức hiểu ý cười, ha ha nói:
– Nga, ta hiểu được! Muội là có tật giật mình!
– Muội…muội có tật gì! Giữa muội cùng hắn vô cùng trong sạch!
Tử Địch cuống quýt giải thích.
Tần Tiêu làm ra vẻ cười lạnh:
– Ta chưa từng nói giữa muội cùng hắn có gì “không trong sạch”, muội khẩn trương như vậy làm chi? Hay là…thật sự để cho ta nói trúng tâm sự, muội muốn hồng hạnh xuất tường?
– Muội…muội liều mạng với huynh!
Tử Địch lập tức nhảy dựng lên, làm như muốn liều mạng với Tần Tiêu.
Tần Tiêu cười ha ha, đưa tay ngăn cản nàng.
Đúng lúc này, Kim Lương Phượng đã trở lại. Tần Tiêu tức giận kéo hắn vào trong sương phòng, giống như tra hỏi phạm nhân, trách mắng:
– Lão mũi trâu, hiện tại ngươi càng ngày càng âm hiểm! Trước đó vài ngày giấu Hình Trường Phong trên đảo, hiện tại lại giấu vị vương gia. Ngươi có ý tứ gì đây?
– Cái gì, cái gì vương gia?
Kim Lương Phượng nghi hoặc nhìn Tần Tiêu:
– Ngươi muốn nói gì?