Dương Khai nhíu mày, càng nghe hai chữ “đại nhân” này, hắn càng cảm thấy khó chịu.
– Vậy… ngài muốn xưng hô thế nào ạ? Bọn thuộc hạ xin nghe theo.
– Như trước là được rồi.
Dương Khai cười bảo.
– Nhỡ tộc nhân của bà nghe thấy bà gọi ta là đại nhân, không biết sẽ nghĩ thế nào, khéo lại dẫn đến tranh chấp không đáng có nữa.
Lệ Dung phì cười:
– Ngài quá lo lắng rồi, trên dưới tộc Cổ Ma xưa nay luôn nghe lệnh thống lĩnh. Chỉ cần ba thuộc hạ công nhận, thì tất cả mọi người cũng sẽ công nhận. Có điều nếu ngài đã quyết vậy, thuộc hạ sẽ không miễn cưỡng. Những gì cần nói cũng đã nói rồi, ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ. Bọn thuộc hạ xin cáo lui.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Lệ Dung và Hoa Mặc gật đầu chào Dương Khai, linh thể thần hồn nhanh chóng rời đi.
Hàn Phi thì vẫn chưa đi, sắc mặt có hơi phúc tạp, vẫn đứng một chỗ.
– Có gì à?
Dương Khai nhướn mày.
– Không có gì, chỉ là muốn đa tạ ngươi đã cứu ta ở dưới Hỏa Sơn.
– Ngươi đã từng cứu ta, chúng ta chẳng ai nợ ai cả.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
– Ừm, mấy ngày nữa ta sẽ đưa đến một thứ, có lẽ sẽ giúp ích được cho ngươi.
– Thứ gì vậy?
– Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Hàn Phi nói, rồi cũng mau lẹ thoát khỏi thức hải của Dương Khai.
Đến lúc Dương Khai mở mắt ra, phát hiện ba vị thống lĩnh còn chưa đi, vẫn đứng trước mặt hắn. Lệ Dung cười nói:
– Quên mất không hỏi, ngươi có cần đổi chỗ ở không, nơi này để lại làm đan phòng riêng.
Trước đây, khi không thể nắm chắc sự bí ẩn ở Dương Khai, Lệ Dung dù có quan tâm hắn tới đâu, cũng không cho hắn những điều kiện quá tốt, tránh để thuộc hạ nghi ngờ linh tinh. Bây giờ đã xác định được, thì dĩ nhiên bà sẽ muốn cho hắn một không gian tốt hơn, môi trường thích hợp hơn.
– Không cần đâu, chỗ này cũng rất thoải mái. Muốn luyện đan thì bắt đầu lúc nào cũng được.
Dương Khai lắc đầu hờ hững.
– Về việc luyện đan…
Lệ Dung hơi lúng túng.
– Trước đây đó là giao dịch hợp tác giữa ngươi và tộc ta, còn bây giờ là tộc ta thỉnh cầu, nếu ngươi không muốn luyện…
– Cái này thì bà khỏi phải lo, ta vốn muốn nghiên cứu thuật luyện đan, ta phải cảm ơn vì đã cho ta cơ hội tốt thế này mới phải.
Nghe vậy, Lệ Dung bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dương Khai đầy cảm kích.
Nay thân phận đã đổi khác, Lệ Dung không thể nào đòi hỏi Dương Khai tiếp tục luyện đan nữa. Nếu hắn từ chối, Lệ Dung cũng đành chịu.
– Vậy có cần đưa đến vài tỳ nữ hầu hạ không? Thiếu nữ của tộc ta, bất luận là sắc đẹp hay khí chất, cũng không hề kém loài người…
Lệ Dung khẽ cắn môi, mặt hơi ửng hồng.
Hoa Mặc tỏ ra lãnh đạm, hình như cho rằng loài người háo sắc là chuyện đương nhiên.
Còn Hàn Phi thì không kìm được đằng hắng một tiếng, thần sắc mất tự nhiên, tránh né ánh mắt.
– Có Hoàn Nhi là được rồi, những người khác thì khỏi đi.
Dương Khai biết Lệ Dung đang ám chỉ điều gì. Một nam tử trẻ tuổi như hắn, có nhu cầu về mặt này là quá đỗi bình thường. Đến đây đã hơn một năm, Dương Khai cũng chưa gần nữ sắc bao giờ. Hiển nhiên là Lệ Dung đang suy nghĩ cho hắn, hoặc có lẽ còn có ý nghĩ nào đó sâu xa hơn nữa.
Nếu Dương Khai nảy sinh tình cảm với thiếu nữ trong tộc, thì việc ràng buộc hắn với họ sẽ càng dễ dàng hơn.
– Cũng được.
Lệ Dung nhẹ nhàng gật đầu, một tia hài lòng thoáng qua đôi mắt. Bà quay sang nói với Hoàn Nhi:
– Ngươi vẫn cứ chăm sóc hắn như trước, hắn có bất kỳ yêu cầu nào cũng phải đáp ứng.
– Bất kỳ yêu cầu gì? Cả những yêu cầu quá đáng sao ạ?
Hoàn Nhi ngạc nhiên.
– Đúng vậy, lời hắn nói chính là mệnh lệnh!
Lệ Dung khẽ quát.
Hoàn Nhi trợn tròn mắt. Lần trước khi nàng được phái đến chăm sóc Dương Khai, Lệ Dung đã nói, chỉ cần yêu cầu của hắn không quá đáng, thì cứ đáp ứng hết. Nhưng giờ thì bất cứ yêu cầu gì cũng phải đồng ý cho hắn!
Thái độ của Lệ đại nhân với tên loài người này đúng là đã đổi khác.
Trong lúc Hoàn Nhi đang thất thần, Lệ Dung và hai người kia đã đi khỏi. Đến lúc nàng hoàn hồn lại, thì chỉ còn nàng và Dương Khai trong thạch thất.
Khẽ hừ một tiếng, nàng bước đến hung dữ như con hổ con, nghiến răng bảo:
– Tên khốn này, rốt cuộc ngươi đã nói gì với đại nhân nhà ta, tại sao bây giờ đại nhân lại chiếu cố ngươi đến thế?
– Không nói gì cả, chỉ hàn thuyên vu vơ thôi.
– Con người quả đúng là nham hiểm xảo trá!
Hoàn Nhi một mực không tin, lại hục hặc:
– Đại nhân nói phải đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi, liệu ngươi có đưa ra mấy yêu cầu bỉ ổi gì không đó?
– Không đâu.
– Thật không? Ta không tin ngươi, ngươi thề cho ta xem.
Dương Khai hít sâu một hơi, hắn đến là đau đầu với mấy câu lải nhải của cô nương này. Ngẫm một lúc, hắn lấy ra một viên tinh thạch đưa cho Hoàn Nhi:
– Đi chơi đi, đừng có làm phiền ta!
Hoàn Nhi tỏ ra khinh miệt, phỉ nhổ nói:
– Muốn mua chuộc ta bằng một viên tinh thạch ư? Ngươi coi thường người khác quá rồi thì phải?
Dương Khai lại đưa thêm một viên.
Hoàn Nhi thích thú nhận lấy, hớn hở chạy mất.
Thạch thất liền im lặng hẳn.
Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với ba vị thống lĩnh trong thức hải, Dương Khai vẫn cứ có cảm giác không thực cho lắm.
Một năm qua, tuy hắn thường vùi đầu vào luyện đan, nhưng vẫn luôn suy tính lối thoát và kế hoạch cho tương lai, hắn không thể để tộc Cổ Ma giam cầm mình ở đây cả đời được.
Nào ngờ, một biến cố bất ngờ đã đem lại cho hắn quyền chủ động hoàn toàn.
Từ đó, hắn không phải lo lắng vấn đề bị giam nữa. Lời của Lệ Dung có mấy phần đáng tin thì Dương Khai không biết, nhưng hắn cảm thấy, người phụ nữ này không cần phải lừa mình, vì kiểu cách xuống nước đó của bà chẳng hề đem lại lợi lộc gì cho bà.
Trong tiềm thức, Dương Khai vẫn có vài phần tin tưởng bà.
Có điều nhờ cuộc nói chuyện này, Dương Khai đã làm rõ được rất nhiều điều mà mình ngờ vực nhiều năm!
Tối thiểu thì hắn đã biết, chủ nhân của cuốn Vô Tự Hắc Thư đó chính là Đại Ma Thần!