Trương Thác có thể cướp ngọc của khách sao?
“Tổng giám đốc Tân, tôi không hiểu?” Sắc mặt quản lý có chút tái nhợt.
“Không hiểu? Cảnh sát sẽ nói cho cô biết” Tân Như không vui nói một tiếng.
Trương Thác nói: “Người này từ từ xử lý đi, để bảo vệ đuổi cả tên Ban Hoành Khải kia, đừng để anh ta cầm ngọc chạy mất. Nếu thật sự như vậy Cửa hàng Ngọc Châu các người đền tiền là chuyện nhỏ, e rằng sau này không thể mở cửa được nữa đâu”
Tân Như gật đầu, vội vàng ra lệnh.
Quản lý nhìn dáng vẻ Trương Thác nói chuyện với Tân Như, không ngờ người này thật sự quen biết Tổng giám đốc Tân. Nhìn anh ta ăn mặc giản dị như vậy, không giống người có thể quen biết với Tổng giám đốc Tân một chút nào cả.
Đối với người quản lý này, Trương Thác hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, chuyện hôm nay đủ để cô ta đi tù mọt gông rồi.
Một nhóm bảo vệ hoảng loạn chạy ra ngoài, tâm năm phút sau bắt Ban Hoành Khải quay lại Cửa hàng Ngọc Châu.
“Mẹ nó các người, ai cho bọn mày cái quyền như vậy? Bọn mày đối xử với khách hàng như vậy sao? Tao muốn kiện bọn mày” Ban Hoành Khải không ngừng phát ra tiếng chửi mắng.
“Đợi anh có cơ hội kiện rồi nói”
Tân Như lạnh lùng trừng Ban Hoành Khải một cái, chuyện vừa rồi, cô ấy đã nghe Trương Mỹ nói rồi: “Anh bị nghỉ có liên quan đến lừa đảo, trộm cắp, đợi khi từ đồn cảnh sát ra, anh muốn kiện Cửa hàng Ngọc Châu chúng tôi, tôi sẽ hầu”
Tân Như nhìn Ban Hoành Khải bị bắt về, cũng thở phào.
Nếu như hôm nay thật sự để Ban Hoành Khải cầm đồ chạy mất, vậy thương hiệu của Cửa hàng Ngọc Châu cũng sẽ bị hủy.
Lần đầu tiên đấu giá, đồ mà khách hàng đầu giá được bị người khác cướp mất, còn liên hợp với nhân viên trong nội bộ của Cửa hàng Ngọc Châu, sau này ai dám đến Cửa hàng Ngọc Châu chơi đá nữa chứ.
“Cái gì gọi là lừa đảo, trộm cắp, vé là tôi mua, số ghế đăng ký cũng là của tôi, viên ngọc bích này rõ ràng là tôi…” Ban Hoành Khải không nhận mệnh hét lên, nhưng còn chưa hét xong, đã bị Trương Thác ngắt lời.