Khi Ninh Thư ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì xuất hiện một cây quạt, hơn nữa cây quạt này còn rạch một đường lên cổ của lợn, cái đầu của nó lập tức rơi xuống, máu tươi chảy không ngừng.
Nhưng cây quạt này không dính một vết máu nào.
Con lợn rừng sau khi bị mất đầu thì vẫn chạy được vài bước, sau đó mới ngã vật xuống đất.
Ninh Thư ngồi bệt xuống đất, trái tim thì vẫn đang đập thình thịch thình thịch, hai chân thì nhũn ra, sau đó cô không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đứa bé bị Ninh Thư ném ra chỗ khác cũng chạy đến hỏi thăm cô: “Ngươi không sao chứ.”
Ninh Thư lắc đầu.
Cô nương dùng dải lụa làm vũ khí kia cũng chạy đến, quan sát Ninh Thư từ đầu đến chân: “May mà có chân nhân cứu giúp nếu không ngươi đã chết rồi.”
“Cảm ơn ngươi.” Ninh Thư lên tiếng cảm ơn: “Ngươi cũng rất lợi hại.”
Vị cô nương kia khẽ hừ một tiếng, biểu cảm có chút kiêu ngạo.
Heo rừng đã bị giết chết, những người lúc nãy trốn đi cũng lục tục trở lại.
Bởi vì bị con lợn rừng này hù dọa nên khuôn mặt của mọi người còn mang theo sự sợ hãi.
Có hai người đạp gió mà đến trước mặt của mọi người rồi mới dừng lại.
Những đứa trẻ này khi thấy hai người kia có thể bay trên không thì đều vô cùng hâm mộ và cũng rất ngạc nhiên.
Ninh Thư nhìn thấy trong hai người đó có một người đàn ông, trông rất anh tuấn, tư thế thong dong lại mang theo tiên khí của người tu luyện, vẻ mặt lười nhác, trên tay đang cầm một cây quạt, hiển nhiên hắn ta chính là người đã giết con heo rừng kia.
Khi Ninh Thư nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng bỗng xuất hiện một cảm xúc rất phức tạp, vô cùng chua xót và bi thương, nói chung là rất phức tạp.
Ninh Thư niệm Thanh Tâm chú, cố gắng đè cái cảm giác kia xuống, người tu luyện đều rất mẫn cảm, mọi người sẽ nhận ra sự khác thường của cô mất.
“Tối nay mọi người sẽ ở trong khu rừng này để qua đêm, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu đo căn cốt.” Một vị tu sĩ trẻ tuổi, lưng đeo thanh đao lớn lên tiếng.
Khi nghe thấy sẽ qua đêm ở nơi này thì sắc mặt của mọi người đều trở nên không tốt, một vài đứa bé nhát gan, ví dụ như đứa bé mà Ninh Thư vừa cứu đều như sắp khóc đến nơi rồi.
“Con heo rừng này sẽ là bữa tối của các ngươi.” Người đàn ông cầm quạt chỉ vào con lợn rừng mà nói, sau đó còn không quên bổ sung thêm: “Đúng rồi, khu rừng này có rất nhiều dã thú, thậm chí còn có thể có yêu thú nên mọi người phải cẩn thận một chút.”
Lời này của hắn ta đã thành công dọa sợ những đứa bé này, sắc mặt của mọi người đều trở nên tái nhợt.
Người đàn ông kia nở nụ cười, vốn là một người có phong thái của tiên nhân, nay vì nụ cười này lại giống như yêu nghiệt, vô cùng quyến rũ.
“Hồ ly đực.” Vị cô nương cầm dải lụa kia thì thầm.
Người đàn ông cầm quạt lướt mắt nhìn về phía đối phương, nở nụ cười như có như không, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Tuy bị người đàn ông đó dọa sợ nhưng vị tiểu cô nương kia vẫn cố gắng ưỡn thẳng lưng.
Sau đó hai người kia lập tức đạp gió bay đi dưới con mắt luyến tiếc của những người khác.
Bầu không khí lúc này có chút đè nén, mọi người đều quay sang nhìn nhau nhưng không ai nói tiếng nào.
Càng không có người đứng ra để xử lý lợn rừng, tuy nói con lợn rừng đó là bữa tối của bọn họ nhưng không ai chịu động thủ cả.
Ninh Thư lần mò trên người mình, cuối cùng cũng tìm được con dao găm dắt bên hông, sau đó định đứng lên để xử lý con lợn rừng.
Nếu để con lợn rừng ở đây thì nó sẽ dẫn những loài động vật ăn thịt khác đến, ví dụ như sói chẳng hạn, nghe người đàn ông kia nói thì còn có cả yêu thú gì đó nữa.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu cô nương hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn đối phương, bởi vì người này đã từng cứu cô một mạng nên thái độ của cô dành cho đối phương cũng tốt hơn một chút, nói: “Ta muốn xử lý thứ này, nếu không nó sẽ dẫn những loài dã thú khác đến đây.”
Ninh Thư mổ bụng con heo rừng, nội tạng của nó bốc ra một mùi vô cùng hôi thối, những người khác khi ngửi được mùi này đều lui về phía sau.
Bởi vì liên quan đến tính mạng nên Ninh Thư cố gắng chịu đựng để lôi nội tạng ra, lúc định chôn chỗ nội tạng đó xuống đất thì mới phát hiện ra là cô không có công cụ để đào hố.
“Mọi người giúp đỡ đào một cái hố để chôn những thứ này xuống và lấy đất để đổ lên chỗ máu kia đi.” Ninh Thư nói với mọi người.
Những người ở đây mới đầu còn có chút do dự, nhưng sau đó cũng bắt đầu cầm hòn đá lên để đào hố.
Mọi người đào một lúc lâu sau thì cuối cùng cũng có một cái hố.
“Cũng ném lợn rừng đi thôi, chứ thứ này vừa hôi vừa nhiều lông như vậy thì ăn thế nào được, ai muốn ăn thứ này chứ, nhất định là tên hồ ly đực kia cố ý.” Vị cô nương dùng dải lụa để làm vũ khí lúc nãy nói với Ninh Thư.