Mỗi quan tài dài mấy chục thước, hắc sắc phù văn vờn quanh, giống như tùy thời đều sẽ mở ra.
Những quan tài giống như chúng tinh phủng nguyệt, quay quanh một quan tài thanh đồng, quan tài này cũng không có gì đặc sắc, chỉ cho người ta cảm giác cũ kỹ nặng nề, không nhìn ra được gì.
– Đây hình như là…Vu Hạp Lạc Quan của yêu nhân, trước kia ta nghe sư phụ đặc biệt nói qua, bên trong quan tài là yêu nhân bị nguyền rủa, sau khi chết hóa thành lệ quỷ thực lực mạnh mẽ, tại sao ở đây lại có thứ này?
Nhìn một thoáng, Diệp Kiếm Tinh đột nhiên biến sắc, vội vàng truyền âm cho Nhiếp Vân.
– Cẩn thận một chút, quan tài kia có chút quỷ dị, một khi phát sinh trạng huống có thể chạy trốn thì chạy, đừng ham chiến đấu…
Nghe Diệp Kiếm Tinh giải thích, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng phân phó.
Vu Hạp Lạc Quan, kiếp trước từng nghe nói qua một lần, nhưng thời gian đã lâu nên không nhớ rõ, dù sao nơi này tràn ngập quỷ dị, hết thảy phải cẩn thận cho thỏa đáng.
Chi nha nha!
Nhiếp Vân vừa dứt lời, chợt nghe trong quan tài vang lên thanh âm nhưng móng tay đang cào cấu, thật giống như yêu nhân trong quan tài toàn bộ sống lại, đang định bò đi ra.
Oanh!
Thanh âm cào cấu vang lên một lát, quan tài oanh một tiếng bị phá vỡ, hơn mười đầu yêu nhân thân thể cứng ngắc từ bên trong đứng lên.
Những yêu nhân thoạt nhìn giống như không có sinh mệnh, động tác cứng ngắc, tay chân thẳng đơ, giống như khôi lỗi, từ trong quan tài bò ra vây quanh quan tài thanh đồng, bàn tay vung lên, mười mấy yêu nhân đồng thời đem quan tài thật lớn giơ lên cao.
– Đây là…cương thi Yêu tộc! Là một loại Yêu tộc, loại này không phải bị diệt sạch trong Phù Thiên đại lục sao? Sao nơi này còn có?
Chứng kiến động tác của nhóm yêu nhân, Nhiếp Vân rùng mình.
Cương thi Yêu tộc, là một trong những chủng tộc thuộc Yêu tộc, trong cơ thể ẩn chứa cương thi yêu khí, nhân loại gặp được cả người sẽ bị cứng ngắc, tựa như hóa đá.
Nghe nói chủng tộc này đã tuyệt tích trên Phù Thiên đại lục, vì sao nơi này vẫn còn?
Hô hô!
Mười mấy cương thi Yêu nhân tựa hồ vẫn chưa phát hiện hai người Nhiếp Vân, nâng lên quan tài thanh đồng bay vút về phía trước.
Hoàn cảnh yêu dị, gió rít quỷ quái, cương thi yêu nhân nâng quan tài, vô luận từ điểm nào cũng lộ ra cỗ quỷ dị nồng đậm.
– Chúng ta làm sao bây giờ?
Chứng kiến yêu nhân nâng quan tài rời khỏi, Diệp Kiếm Tinh nhìn qua Nhiếp Vân.
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Nhiếp Vân thời gian ngắn, nhưng Diệp Kiếm Tinh phát giác vô luận làm chuyện gì người này đều dị thường bình tĩnh. Kiến thức còn cao minh hơn mình, vì vậy trực tiếp hỏi.
– Cương thi Yêu tộc, Vu Hạp Lạc Quan…những thứ này đều rất quái dị, chúng ta lặng lẽ đi theo xem, ngươi đừng phản kháng, ta ngụy trang ngươi thành yêu nhân. Ở trong này còn có thể giảm bớt phiền toái!
Nhiếp Vân thoáng trầm tư, quyết định đi theo xem một chút.
Khu vực táng địa này khắp nơi đều giống nhau, làm cho người ta nhìn không thấy cuối, có lẽ đi theo sau lưng nhóm yêu nhân kia có thể phát hiện được điều gì đó.
– Ngụy trang cho ta thành yêu nhân? Ngươi là ngụy trang sư?
Diệp Kiếm Tinh sửng sốt.
Nhiếp Vân cũng không trả lời, bàn tay vỗ nhẹ, một đạo ngụy trang khí xâm nhập vào thân thể Diệp Kiếm Tinh, hắn cảm thấy toàn thân chấn động, hình thái bộ dáng đều phát sinh biến hóa, biến thành một yêu nhân thật sự.
– Làm sao…
Tuy đã sớm nghe nói qua về thiên phú ngụy trang, nhưng thiên phú này thật sự rất hiếm, Diệp Kiếm Tinh chưa bao giờ gặp qua. Lúc này thấy mình chỉ nháy mắt biến thành yêu nhân, hoàn toàn nhận không ra, da mặt co rúm hoảng sợ.
– Ha ha!
Nhiếp Vân khẽ cười, thân thể chợt nhoáng lên, cũng biến hóa bộ dáng, yêu khí cuồn cuộn, biến thành một yêu nhân.
– Đi thôi, nhanh đuổi theo!
Biến hóa xong, Nhiếp Vân quay đầu phân phó, dùng truy tung khí cảm ứng, thả người bay nhanh về phía trước.