Sơn Nữ chỉ chờ trong chốc lát.
Hình như không xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên.
Một luồng sức mạnh mênh mông hình thành vòng xoáy, tụ tập ở nơi nào đó trong trấn Vạn Giới.
Âm thanh giận dữ phá tan bầu trời đêm vang vọng khắp cả trấn Vạn Giới.
“Con mẹ nó, tao xem ai dám ăn gà!”
Kèm theo âm thanh này là một bóng đen từ phía bên kia trấn Vạn Giới đang bay vút tới.
Bóng đen này tới vô cùng nhanh mà còn hung mãnh, giống như mang theo sự phẫn nộ cùng cực.
Khi nó tới khoảng cách vừa đủ, Sơn Nữ nhận ra hình dạng của nó.
… Quả nhiên là con gà trống lớn kiêu ngạo kia.
Sơn Nữ yên tâm.
Cô lại hóa thành trường kiếm bay trở về trong khách sạn.
Gà trống lớn đã bay tới nơi.
Nó đánh vỡ tường vây bên ngoài khách sạn, đi tới cửa gian phòng của Cố Thanh Sơn.
“Người ở bên trong nghe rõ cho bản đại gia…” Gà trống lớn quát.
Đột nhiên nó ngẩn người, sau đó bắt đầu tinh tế cảm ứng.
“Kỳ quái, đây là thẻ bài Huyết Hải.”
Lửa giận của gà trống lớn biến mất dần, suy nghĩ nói: “Mình nhớ người bạn gái kia của tên nhóc họ Cố hình như là đồ đệ của Huyết Hải.”
“Lẽ nào…”
Nghĩ tới đây, nó vươn cánh gõ cửa.
“Bụp!”
Một vệt ánh sáng màu máu hiện lên.
Cánh của gà trống lớn bị bắn ngược trở về.
Thẻ bài Huyết Hải… Quả nhiên là hai người bọn họ.
Chuyện này lại càng kỳ quái, bọn họ dẫn mình tới làm cái gì?
Gà trống lớn khó hiểu nghĩ.
Lúc này, Sơn Nữ từ trong phòng bay ra dừng trước mặt gà trống lớn.
“Xin chào, tiên sinh cao quý, ngài Cố Thanh Sơn hy vọng ngài có thể giúp ngài ấy một việc nho nhỏ.” Sơn Nữ mỉm cười nói.
…
Sau khi nghe Sơn Nữ giải thích, gà trống lớn dần hiểu nguyên nhân sự việc.
“Ha ha ha, lão Huyết Bào kia nhìn qua vô cùng bình thường, không ngờ lại thu được một đồ đệ tốt.” Gà trống lớn cười nói.
“Còn mong ngài giúp ngài Cố Thanh Sơn.” Sơn Nữ nói.
“Được được, đây cũng chỉ là việc nhỏ, hơn nữa ta cũng từng nợ ơn huệ của đám người Thiết Quyền Barry kia.”
“Thế nhưng, sau này thì ta không giúp được tên nhóc họ Cố này nhiều lắm đâu… Tương lai hắn nhất định là một tên bị vợ quản nghiêm.”
Gà trống lớn vừa cười nhạo Cố Thanh Sơn, vừa vươn cái mỏ nhọn chọc một cái lên lá chắn.
Bùm…
Công kích của hắn ta kích thích lá chắn, ánh sáng màu máu như thác nước chảy ngược, lao thẳng lên trời.
Gà trống lớn kêu thảm một tiếng, bị bắn ra xa mấy chục thước.
Lá chắn bình yên vô sự.
“…” Sơn Nữ.
“…” Gà trống lớn.
“Xí, ta không tin.” Gà trống lớn đứng lên, thẹn quá thành giận nói.
Hắn ta lấy lại bình tĩnh, dùng hết toàn lực nhào về phía lá chắn, mổ mạnh lớn.
Hắn ta vừa mổ vừa kêu to, đồng thời còn dùng cánh ra sức vỗ lên lá chắn màu máu.
Âm thanh dữ dội vang vọng toàn bộ trấn nhỏ.
“Ha ha ha!”
Bùm!
“Ha ha ha!”
Bùm!
“Ha ha ha!”
Bùm!
Sơn Nữ bịt tai lui vào trong lá chắn.
“Công tử, hắn ta tên là gì?” Sơn Nữ lặng lẽ hỏi.
“Cô sẽ không muốn biết đâu.” Cố Thanh Sơn nói.
Mấy hơi thở sau.
Gà trống lớn rốt cuộc thành công!
Lá chắn màu máu nổ tung thành mảnh nhỏ giống như từng cục ngọc rubi, leng keng rơi xuống đất.
Những mảnh nhỏ đẹp tới lạ thường này lại hóa thành phù văn huyền ảo, lặng yên biến mất vào hư không.
Cố Thanh Sơn đứng lên khỏi giường, nhanh chân đi ra ngoài gian phòng.
“Vô cùng cảm ơn.” Hắn chân thành nói: “Nếu không phải là thật sự không còn cách nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy tới ngài.”
“Chuyện này có là gì, chút chuyện vặt mà thôi… Cậu cũng biết, tôi có thể dễ dàng đối phó với tên nho nhã yếu đuối như Huyết Bào.” Gà trống lớn nói.
Hắn ta cũng nhanh chóng giấu nửa đoạn cánh gà đã bị nướng khét ra sau lưng, không cho Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ nhìn thấy.
Cố Thanh Sơn ngửi được mùi thơm nhịn không được sờ bụng, nói với gà trống lớn: “Sau khi trở lại tôi sẽ mời ngài ăn, nhưng bây giờ tôi không có thời gian, phải lập tức tới hưởng ứng tiếng gọi của chim Kinh Cức.”
Hắn nói xong thì lấy thẻ phòng màu vàng kim ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này đi tới khách sạn lớn ở Abruzzo.
“Gì? Tiếng gọi của chim Kinh Cức?”
Gà trống lớn níu bả vai hắn lại.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Cố Thanh Sơn kỳ quái hỏi.
“Cậu tới chậm rồi, Thần Hi Chi Vang vừa mới kết thúc kêu gọi, tất cả người hưởng ứng đã tiến vào trong cánh chim của cô ấy, đi giúp cô ấy giải quyết một vài vấn đề nhỏ rồi.”
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Cái gì?
Đã kết thúc?
“Thật đáng tiếc, lần kêu gọi này của chim Kinh Cức cậu không tới kịp rồi.” Gà trống lớn nói.
Cố Thanh Sơn tỉnh táo hỏi: “Chuyện này không đúng, tôi nhớ mỗi khi kêu lên sẽ duy trì liên tục bảy ngày, vì sao hiện tại đã ngừng rồi?”
“Bởi vì người hưởng ứng thật sự quá nhiều, Thần Hi Chi Quang cảm thấy nhân số đã đủ, còn tiếp tục gọi nữa thì không phải giải quyết vấn đề giúp cô ấy, mà là tạo thêm vấn đề, cho nên ngừng kêu gọi lại.”
“…” Cố Thanh Sơn.
Chuyện này khó giải quyết rồi đây.
Nếu không thành công hưởng ứng tiếng gọi của chim Kinh Cức, thì mình sẽ không mở ra được chức năng mới trên giao diện thao tác Chiến Thần.
Nếu như không hưởng ứng được tiếng gọi của chim Kinh Cức, thì mình không có cách nào đi gặp Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi đang gánh vác hết nguy hiểm, chẳng lẽ mình phải đứng bên ngoài nhìn sao?
Tuyệt đối không được.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Kê huynh…”
“Hãy gọi tôi là Kê gia.”
“Kê gia, có biện pháp nào liên lạc với Thần Hi Chi Quang không? Tôi muốn trực tiếp thỉnh cầu với ngài ấy, hy vọng ngài ấy cho phép tôi tiến vào thế giới của ngài ấy.”
Gà trống lớn có vẻ hơi khó xử.