Một cơn gió lạnh ập đến, Đông Phương Hạ bỗng co chặt người! Nhìn dòng xe qua lại không ngớt và ánh đèn neon chói mắt, anh hít sâu một hơi, lấy ra mười mấy tờ tiền giấy màu đỏ trong ví đưa cho Viên Hào, nói:
“Ông anh, đây là tiền xe của anh! Có thời gian chúng ta lại gặp nhau”.
“Người anh em, nhiều quá!”
Đông Phương Hạ cười, nhét tiền xe vào trong tay của Viên Hào, đưa người của mình đi về phía chiếc xe biển số lợi hại đỗ ở bên ngoài.
Viên Hào thấy vậy, nhìn tiền trong tay, lớn tiếng hỏi: “Người anh em, sau này tôi tìm cậu thế nào?”
“Tôi tên là Đông Phương Hạ!”
Đông Phương Hạ không quay đầu lại! Sau khi Viên Hào nhìn thấy anh chui vào chiếc Rolls-Royce, đôi mắt mở thật to, sau đó nghi hoặc, Tiểu Hạ cũng thật là, chỉ nói với mình một cái tên, Yên Kinh lớn như vậy, sau này tìm cậu ta thế nào!
Khi phát hiện giám đốc sảnh vẫn đứng bên cạnh mình, Viên Hào nghĩ rằng giám đốc quen biết Đông Phương Hạ, anh ta đảo mắt, hỏi: “Giám đốc, tôi hỏi ông một chuyện được không?”
“Anh cứ nói!”