Vào tên thủ vệ đeo bội đao trước cửa Quốc phủ, tay nắm chặt đuôi, tiến lên.
Hàn Mạc lớn tiếng nói:
– Quốc cữu lịch sự nhã nhặn, ta đã từng gặp. Chỉ có điều không ngờ vị quản sự này thô lỗ không chịu nổi, không có văn hóa. Nói năng lỗ mãng như thế, mà dám xưng là đất nước lễ nghi sao?
Phó quản sự kia đột nhiên bị đánh, ôm miệng ngơ ngác nhìn Hàn Mạc.
Chúng quan viên bàn tán, Hàn Mạc lạnh lùng cười, trầm giọng nói:
– Xương Đức Hầu Đại Yến đến gặp Quốc cữu, còn không nhanh đi bẩm báo.
Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một gã thủ vệ, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, thủ vệ kia đúng là không dám nhìn đôi mắt lạnh như băng của Hàn Mạc, cúi đầu, lập tức nhìn về phía Phó quản sự.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Phó quản sự, sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng hừ một tiếng, không hiểu vì sao, Phó quản sự kia đúng là như bị ma xui quỷ khiến, phất tay:
– Mau… mau đi bẩm báo…
Thủ vệ cửa lúc này mới chạy đi.
Chúng quan viên lập tức đều có chút bất bình, ở giữa lập tức có người hừ lạnh:
– Miêu khóc chuột giả từ bi.
– Cáo lại đi chúc tết gà, chắc là có tật giật mình thôi.
Bên cạnh lập tức có người lập tức phụ họa.
Hàn Mạc quay đầu nhìn, thản nhiên cười, đi lên, chắp tay:
– Chưa thỉnh giáo nhị vị chức quan như thế nào?
Hai ngừi kia nhìn thấy Hàn Mạc đi lại, bất giác lùi về phía sau hai bước, ngay lập tức cũng cảm thấy hơi thất thố, một người ra vẻ điềm tĩnh, cười lạnh nói:
– Chúng ta, chẳng lẽ ngươi cũng dám động thủ với chúng ta sao?
Hàn Mạc thản nhiên cười:
– Hai vị đại nhân, các ngươi nói bản quan là mèo, là cáo, bản quan nghĩ các ngươi thiếu giáo dưỡng, không cần chấp. Chẳng qua, hai vị so sánh Quốc cữu là chuột là gà, không biết Quốc cữu có trách phạt hay không? Ta đương nhiên phải biết thân phận của hai vị, để nếu có gặp, cũng phải đem chuyện này báo lên một tiếng.
Hai vị quan viên kia nghe vậy, biến sắc, không còn dám nói câu nào nữa.
Hàn Mạc nhìn một đám quan viên đang căm giận bất bình, trong lòng lại thấy có chút thương hại. Xem ra khí phách của người nước Khánh quả có vấn đề. Hắn vẫn hy vọng sau khi vả miệng Phó quản sử, lý luận đấu khẩu với hai viên quan kia, quay đầu nhìn lại, tiếng trách cứ tuy rằng vẫn xì xào bên tai, nhưng không một kẻ nào dám đứng ra biện luận.
Tuy nhiên, nếu suy xét kỹ, Hàn Mạc cũng thấy dễ hiểu. Nhóm người này đến phủ Quốc cữu chỉ đơn giản là vì nịnh bợ, lộ rõ vẻ đồ đệ ôm chân Quốc cữu, người thực sự có khí phách đương nhiên cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Tào Ân và Hàn Mạc cuối cùng cũng vào phủ, trước ánh mắt oán giận của đám quan viên nước Khánh. Lúc này mưa phùn đã ngớt, hai người tới bên trong đại viện của phủ Quốc cữu.
Tào Ân đi trước. Hàn Mạc ôm theo lễ vật đi sau. Lỗ Thượng Đức được một nha hoàn dìu bên cạnh bước lên đón, trên đầu quấn khăn trắng, chắp tay cười nói:
– Hầu gia, không thể ra cửa ngênh đón, xin thứ tội.
Tào Ân cũng chắp tay đáp lễ:
– Quốc cữu, thân thể không khỏe đừng khách khí. Nghe nói Quốc cữu gặp chuyện, bản hầu liền cùng Hàn tướng quân tới thăm.
– Làm phiền Hầu gia lo lắng rồi.
Lỗ Thượng Đức thở dài:
– Cũng may là mạng lớn, thật sự không thể ngờ có kẻ dám ám sát bản quan.
Tào Ân lấy lễ vật từ tay Hàn Mạc đưa cho Lỗ Thượng Đức nói:
– Đây là một ít dược liệu thượng đẳng, cũng là đồ quý hiếm, mời Quốc cữu vui lòng nhận cho.
Quốc cữu vội nói:
– Hầu gia thật quá khách khí.
Rồi ra hiệu cho nha hoàn nhận lễ vật, lúc này mời hai người vào phòng, phân chủ khách ngồi xuống. Quốc cữu mới hướng Hàn Mạc, cười nói:
– Hàn tướng quân, gia nô đã biết tội, bản quan ở trong này xin nhận lỗi thay. Đều là nô tài thiển cận, ngài xin đừng để bụng.
Lúc trước bị Hàn Mạc bắt chẹt mười viên dạ minh châu, Quốc cữu trong lòng đúng là rất xót của, đối với người trẻ tuổi xảo trá chẳng kém hồ ly trước mắt quả chẳng có chút thiện cảm nào, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất nhiệt thành.
Hàn Mạc chắp tay cười nói:
– Không dám. Chỉ có điều nô tài quý phủ dám nói lời khinh nhờn Hầu gia, Hàn Mạc bất quá mới phải vả miệng, còn mong Quốc cữu không trách phạt.
Quốc cữu cười ha hả, xua tay nói:
– Tất nhiên là không rồi. Không có phép tắc, nên giáo huấn.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, thầm quan sát Quốc cữu. Xem ra cũng không phải trọng thương gì, tuy nhiên, qua đó, cũng không tính đến khả năng tự đạo diễn cảnh bị ám sát.
Nói cách khác, vị Quốc cữu này sợ rằng là đã thật sự bị ám sát.
Tôi tớ dâng trà lên. Tào Ân lúc này mới nhẹ nhàng hỏi:
– Quốc cữu, có bắt được hung thủ không? Là kẻ nào dám coi trời bằng vung, dám ám sát Quốc cữu đại nhân.
Quốc cữu lắc đầu nói:
– Thích khách hành động mau lẹ, một kích không trúng, liền lập tức lui ra, căn bản không để lại manh mối.
Y nhìn về phía Hàn Mạc, thở dài:
– Hàn tướng quân vừa bị ám sát, bộ Hình và Cảnh Bị Doanh còn chưa tìm ra hung thủ, bản quan lại bị ám sát. Theo ta đoán, hai lần này thích khách đều là người nước Ngụy ở thành Thượng Kinh muốn gây sóng gió.
Tào Ân liếc sang Hàn Mạc, vuốt cằm nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
– Quốc cữu suy đoán cũng giống ý của chúng ta, chúng ta cũng cảm giác cơ mười phần là do người nước Ngụy. Bọn họ là cố ý phá hoại quan hệ của hai nước.
Thở dài nói tiếp:
– May mắn hai lần ám sát đều thất bại. Nếu Hàn tướng quân và Quốc cữu bị thương nặng, hậu quả đúng là không thể tưởng.
Quốc cữu cũng gật đầu nói:
– Đúng vậy.
Dừng một chút, cũng thở dài:
– Không dối gạt Hầu gia, lần này ám sát, nếu không phải có có “chính nghĩa chi sĩ” đứng ra thủ hộ, chỉ sợ mạng này của bản quan đã mất rồi.