“Hai vị tiểu bằng hữu, các ngươi thật là nhàn rỗi, mỗi lần gặp được các ngươi đều là ở nơi ăn chơi.”
Long Kích đóng cửa cũng không quên ném cho Tiêu Thu Thần một ánh mắt nhắc nhở, nói:
“Cũng không nghĩ xem hôm nay là ngày mấy? Bọn họ ra đây chơi mới là phải lẽ. Chẳng lẽ muốn ở nhà, như vậy thì không thú vị.”
Tiêu Thu Thần nghe vậy ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ mới nhớ tới, vội cười nói:
“Ai da, người lớn tuổi thì trí nhớ không tốt, thiếu chút nữa đã quên hôm nay là ngày lành.”
Ông nói xong còn sờ sờ ở trên người mình như muốn tìm đồ vật gì.
Tiêu Minh Xuyên kéo Cố Du ngồi xuống, mở miệng cười nói:
“Tam thúc công, ngài đây là nói đùa, con thấy ngài tinh thần sức khoẻ đều dồi dào.”
Cố Du lần trước gặp Tiêu Thu Thần cùng Long Kích nhưng không biết thân phận bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ đã sớm về Nam Dương, không nghĩ tới họ vẫn luôn ở Thượng Kinh, liền noi theo Tiêu Minh Xuyên gọi:
“Tam thúc công, thúc tổ phụ.”
Tiêu Thu Thần cười, lấy một viên dạ minh châu đưa qua, nói:
“Ra cửa đi gấp, trên người không mang cái gì đáng giá, hạt châu này là đặc sản Nam Dương, con cầm chơi đi, ban đêm cũng có thể dùng để chiếu sáng.”
“Đa tạ tam thúc công!”
Trưởng bối cho không thể chối từ, Cố Du cười tiếp nhận dạ minh châu, lại nói cảm tạ Tiêu Thu Thần.
Tiêu Thu Thần không để ý xua xua tay, nói không sao cả.
“Cảm tạ cái gì, bất quá chỉ là món đồ chơi, con cầm chơi.”
Tiêu Thu Thần nói thực nhẹ nhàng, Tiêu Minh Xuyên lại không nghĩ như thế này. Viên dạ minh châu to này trong cung cũng không có, sao tùy tiện đem làm đồ chơi. Tiêu Thu Thần rõ ràng là đưa cho Cố Du lễ vật gặp mặt, chỉ là không có nói ra thôi.
Nhưng vấn đề là, vô luận ngày đại hôn năm đó của Đế Hậu, hay là Thiên Thu Tiết, Tấn Dương Vương phủ đều có lễ vật phong phú trình lên. Bởi vì đồ vật quá nhiều, danh mục quà tặng quá dài, Tiêu Minh Xuyên đến nay cũng chưa biết có những gì.
Hắn chỉ biết là, những món đồ chơi Tiêu Lĩnh ngày thường thích, hơn phân nửa đều đến từ Tấn Dương Vương phủ. Còn có rượu trái cây Cố Du thích uống, đồ dùng vật dụng ngày thường hắn dùng rất nhiều không nhớ hết.
Động cơ của Tiêu Thù càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng. Lại nói hành động của Tiêu Thu Thần hôm nay cũng lộ ra thâm ý. Nếu nói là quà sinh nhật cho Cố Du thì Tấn Dương Vương phủ đã gửi tặng rồi, muốn nói trưởng bối cho vãn bối lễ gặp mặt, cái này là cách nói ở gia đình bình thường, ở hoàng gia không thể.
Phu phu Hoàng đế là quân, phu phu lão Tấn Dương Vương là thần, quan hệ quân thần phía trên quan hệ thân thích.
Chẳng lẽ nói……
Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ liền có chút khó lý giải, hắn bất tri bất giác liền vòng trở về ý tưởng lúc ban đầu.
Sân khấu đã mở màn, Tiêu Thu Thần cùng Long Kích xem đến nhập thần. Nhưng Cố Du đối với nhật vật truyền kỳ còn sống sờ sờ là phu phu lão Tấn Dương Vương rõ ràng hứng thú hơn tuồng diễn trên sân khấu.
Cố Du tuy rằng không tâm trạng xem tuồng, nhưng tay lại không nhàn rỗi, vẫn luôn không ngừng lột đậu phộng. Lột xong cũng không ăn, mà bỏ vào đĩa đưa đến trước mặt hai vị kia, mà còn làm rất vui vẻ.
Nhìn Tiêu Thu Thần cùng Long Kích, Tiêu Minh Xuyên trong đầu chỉ có một ý tưởng, chính là muốn hỏi bọn họ sự tình rõ ràng. Nhưng nếu hỏi lại phá hủy tâm tình vui vẻ của Cố Du.
Khi Tiêu Minh Xuyên tâm đã sắp rối rắm, Tiêu Thu Thần lơ đãng ném qua một câu:
“Tiểu bằng hữu, lần sau làm chuyện gì đừng quá lỗ mãng, nghĩ kỹ hậu quả hãy làm, miễn cho không thể thu dọn.”
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy không thể hiểu được, buồn bực mà giương mắt nhìn Tiêu Thu Thần. Hắn làm sai chuyện gì?
“Ngươi đi Tiểu Thanh Sơn sao?”
Tiêu Minh Xuyên trầm mặc gật gật đầu.
Tiêu Thu Thần hít thật sâu một hơi, thở dài nói:
“Ngươi đi, nên cháu dâu cũng đã biết.”
Nghe lời này, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đồng thời sửng sốt. Ngay sau đó mới hiểu, Tiêu Thu Thần là đang nói Cố An Chi.
“Đáng tiếc các ngươi rút dây động rừng, chờ ta và người của cháu dâu phái tới Tiểu Thanh Sơn, cháu trai đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng.”
Nói lời này Tiêu Thu Thần vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Tuy rằng ý tứ Tiêu Thu Thần đã được thực rõ ràng, Tiêu Minh Xuyên vẫn không cảm thấy mình chỗ nào sai.
Phát hiện Tiêu Minh Xuyên phản ứng không giống mình dự đoán, Tiêu Thu Thần nhíu mày nói:
“Ta nói này tiểu bằng hữu, ngươi còn muốn nhìn bọn họ cả đời chơi trốn tìm có phải hay không? Nhân sinh khổ đoản, đem thời gian bỏ phí thật không thú vị……”
Tiêu Thu Thần thốt ra lời này, Tiêu Minh Xuyên càng mờ mịt.
Có ý tứ gì, Tiêu Thu Thần là hy vọng phụ hoàng cùng Cố Thái hậu hòa hợp sao? Nhưng mà……
“Tam thúc công, ngài không cảm thấy phụ hoàng mẫu hậu gặp mặt sẽ càng khó xử sao?”
Tiêu Thu Thần vỗ mạnh cái bàn, nói:
“Còn có thể khó xử như thế nào? Bọn họ như vậy ngươi không khuyên à?”
“Ta khuyên?”
Tiêu Minh Xuyên nghi hoặc mà giơ tay chỉ vào chính mình. Hắn ra mặt không phải đổ thêm dầu vào lửa sao.
“Không phải……”
Tiêu Thu Thần mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, kinh ngạc nói:
“Ta hỏi tiểu bằng hữu, ngươi sẽ không cùng cháu dâu hiểu sai giống nhau chứ?”
Hiểu sai! Cùng Cố Thái hậu giống nhau!
Tiêu Minh Xuyên đầu óc “oanh” một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới khả năng nào đó.
Hắn run rẩy, lắp bắp nói:
“Ngài là nói……”