Đang nhớ lại lần cuối cùng thấy ba Trương là lúc nào thì cửa của sở nghiên cứu bỗng nhiên mở ra. Khuyết Đức đi đến với một vị tóc bạc, phía sau có hai nghiên cứu viên trẻ tuổi người Hoa.
“Giáo sư Carles, tính tình giáo sư Trương của chúng tôi là như vậy đấy, mong ngài đừng để ý.” Nghiên cứu viên trẻ tuổi nói xin lỗi bằng tiếng Anh với giáo sư.
“A, đừng nói thế. Cậu ấy là một nhà khoa học vĩ đại, nói chuyện phiếm với cậu ấy cho tôi rất nhiều dẫn dắt.” Carles xua tay, có thể nhận ra là tâm tình rất vui, không quen với thói quen lễ tiết này của người Hoa lắm, “Cái này rất bình thường, tôi cũng không thích người khác bước vào phòng thí nghiệm của mình.”
“Tích tích tích —” Anne kêu vang, có video gọi đến, Tiêu Tê xuống xe đứng ở bên đường nhận cuộc gọi.
“Bảo bối, em đang ở đâu vậy?” Trương Thần Phi thấy cảnh vật chung quanh không phải là phòng làm việc, tức khắc nhíu mày.
“Em đang ở ngoài, sao vậy?”
“A, tôi nhớ hôm nay chưa nói tôi yêu em với em.”
Đang nói thì cửa sở nghiên cứu lại mở ra lần nữa, một người đàn ông trung niên đầu ổ gà đi đến, gọi Carles lại: “Lý luận ông mới nói đã luận chứng rồi à?”
“À, đương nhiên, đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của tôi. Nhưng dù sao nó cũng là một phát hiện nhỏ nên không xin quyền độc quyền được, nhưng nó sẽ có chút trợ giúp cho nghiên cứu loại khoa học về sinh mạng, cho nên tôi đi giao lưu lần này tính sẽ chia sẻ với mọi người.” Carles vừa nói vừa bước xuống cầu thang.
“Tôi sẽ tự mình chứng minh một cái…” Đầu ổ gà bước xuống theo, quay đầu thì thấy được một người trẻ tuổi mặc tây trang cao cấp đứng kế bên cây bách, nheo mắt nhìn một chút, “Tiểu Tê?”
Tiêu Tê đột nhiên bị người gọi, kinh ngạc một chút, mới phát hiện Trương Tri Thức đang đứng sau lưng mình.
Trương Thần Phi ở bên kia video không nghi ngờ chút nào đã thấy được ba hắn. Xoạt một phát đứng bật dậy, thiếu chút nữa đã ném luôn trí não. Sở nghiên cứu, tiểu tiểu nhân ngư đang ở sở nghiên cứu!
Tiêu Tê nhanh chóng tắt video, lúng túng gọi một tiếng: “Ba.”
“Ai.” Trương Tri Thức đẩy kính mắt, ngơ ngác lên tiếng, khác hẳn hình tượng gay gắt lúc tham khảo lý luận khoa học.
“Con đến tìm giáo sư Carles, có chút chuyện muốn bàn.” Tiêu Tê thản nhiên giải thích một câu.
“Ồ, hai người nói chuyện đi.” Ba Trương gật đầu, không hỏi thêm gì, lại liếc mắt nhìn Tiêu Tê, xoay người theo hai nghiên cứu sinh bước về sở nghiên cứu.
“Ông ấy là ba của cậu à? Hai người nhìn giống nhau quá!” Carles có thể nghe hiểu được mấy từ tiếng Hoa đơn giản, mở miệng ra là bắt đầu bùng nổ thói quen khen người của Mỹ, “Ba cậu là nhà khoa học vĩ đại đấy.”
“Thầy, đó là ba chồng của cậu ấy.” Khuyết Đức nhanh chóng dùng tiếng Anh giải thích một câu.
“À, vậy à.” Carles nói sai nhưng cũng chẳng để ý, tiếp tục cười ha hả nói chuyện với Tiêu Tê, “Thật sự là xin lỗi, con trai của tôi, thời gian của tôi gấp quá chỉ có thể nói chuyện một lúc với cậu được rồi.”
Carles từ chối ăn trưa với Tiêu Tê, đợi trước sở nghiên cứu đợi đoàn của ông đến đón.
Trước đó Trương Thần Phi đã liên lạc với Carles nói ông giúp hắn liên hệ bên hiệp hội phản trí não của Mỹ. Cho nên ông cũng khá hiểu tình trạng của Trương Thần Phi.
“Nghe nói gần đây còn có tính năng tự tìm kiếm, nếu có thể thì có thể quay lại lúc chồng cậu phát bệnh rồi gửi cho tôi được không?” Carles vô cùng tò mò với ca bệnh nhập vào tiểu thuyết không ngừng thế này.
“Không được, cái này liên quan đến tình hình cổ phiếu của mấy công ty, tuyệt đối không đưa ra ngoài được.” Tiêu Tê không chút nghĩ ngợi từ chối, bắt đầu có chút mất hứng. Nói chuyện nửa ngày với Carles và Khuyết Đức, Carles vẫn còn muốn có được video, thảo nào vừa nãy Trương Tri Thức có thái độ không tốt với ông giáo sư này.
“Cậu phải tin vào đạo đức của nhà khoa học chứ…”
“Mấy cái nghiên cứu đòi mạng của mấy người thì có giá trị gì để tin tưởng chứ!” Chiếc Maybach màu đen dừng bên đường, Trương Thần Phi nhảy xuống xe, một tay ôm tiểu kiều thê vào lòng.
Nhà khoa học ác độc, thế mà dám gạt tiểu nhân ngư đến chỗ này, nếu như hắn chậm chút thì vật nhỏ đáng thương có thể đã bị mổ ra rồi!
“Khuyết Đức, tôi đúng là đã nhìn lầm anh rồi!”
Trương Thần Phi ôm tiểu vương tử chặt cứng, trừng mắt nhìn hai thầy trò không hiểu gì hết. Chậm rãi giơ tay lên, làm động tác phất tay lên trời.
Dám có can đảm đánh chủ ý lên tiểu nhân ngư thì phải có chuẩn bị tốt để nhận lửa giận của hải thần!
“Ào —” Nước phun cho hai thầy trò một thân, hải thần nhân cơ hội này ôm tiểu vương tử nhét vào xe chạy mất, mới một cái đã không thấy đâu.
“Đừng sợ, đó là ma pháp của hải thần.” Trương Thần Phi nhìn dáng vẻ chật vật của nhà khoa học ác độc từ kính rìa, hơi nhếch môi.
Tiêu Tê quay đầu lại nhìn chiếc xe lớn đang phun nước trước sở nghiên cứu: “Ma pháp là… xe phun nước hả?”
/Hết chương 66/