Vương Tấn Lợi đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh mắt u ám nhìn thoáng qua Đường Tuấn cùng Ninh Đình Trung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Khối Long Tiên Hương này tôi đã bán cho nhà họ Ninh, các người có thể rời đi.” Đường Tuấn nói
“Ha ha! Tôi có thể không cần Long Tiên Hương! Nhưng anh vừa làm nhục nhà họ Vương của tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy?” Vương Tấn Lợi âm trầm nói.
Vừa rồi Đường Tuấn nói nhà họ Vương kém anh trong việc phân biệt các loại thuốc, đây là một sự sỉ nhục rất lớn đối với nhà họ Vương và Vương Tấn Lợi!
Đường Tuấn lại cười nhạt nói: “Vậy không biết cậu Vương muốn thế nào?”
Vương Tấn Lợi trả lời: “Tôi không bắt nạt anh! Thấy anh rất giỏi về dược liệu, Ngọc Mai cũng nói anh biết một chút về y học. Như vậy đi, mấy ngày nay tôi ở Thành phố Vinh, anh thử so tài y thuật với tôi. Nếu như tôi thắng thì anh phải xin lỗi nhà họ Vương, nếu tôi thua, vậy tôi bỏ qua cho anh, thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Ðình Trung đột nhiên thay đổi, anh ta vội vàng kéo ống tay áo của Đường Tuấn, cố gắng ngăn cản anh. Nhà họ Vương là kẻ như thế nào chứ? Là một thế gia Đông y có truyền thống hai trăm năm chưa từng đứt đoạn. Đường Tuấn chỉ là người qua đường biết phân định thuốc, sao có thể là đối thủ của Vương Tấn Lợi!
“Sao nào? Phân biệt thuốc hay nhận biết thuốc cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu anh có thể đánh bại tôi, tên của Đường Tuấn anh sẽ lan rộng khắp thành phố Vinh. Công thành danh toại, đó không phải là điều mà những người nhỏ bé như các anh mong muốn nhất sao?” Vương Tấn Lợi dụ dỗ.
“Cậu Đường, đừng đồng ý!” Ninh Đình Trung trầm giọng nói.
Đường Tuấn khoát tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đồng ý với anh! Tôi cũng muốn xem nhà họ Vương có lịch sử hai trăm năm trong lĩnh vực Y học cổ truyền rốt cuộc lợi hại như thế nào?”
“Ha ha ha! Được! Vương Tấn Lợi tôi sẽ không khiến anh thất vọng. Ngày mai, tôi ở Bảo Tế Minh chờ anh đại giá quang lâm!” Vương Tấn Lợi cười ha ha, tựa hồ vô cùng sảng khoái. Anh ta rất tự tin vào y thuật của mình. Không nói đến Thành phố Vinh này, chính là trong thế hệ trẻ của nước Việt Nam, có bao nhiêu người có thể đánh bại anh ta về y thuật chứ.
Lý Ngọc Mai lắc đầu, nói: “Cần gì phải cố chấp như vậy! Không thể chịu được chút thiệt thòi này, anh làm sao có thể đạt được những điều lớn lao hơn!”
Nói xong, Lý Ngọc Mai và Vương Tấn Lợi cùng nhau rời đi.
Lâm Anh Tài thông cảm liếc nhìn Đường Tuấn và Ninh Đình Trung, sau đó cũng quay người rời khỏi cùng với Hứa Tường Anh đại sư. Vốn dĩ Hứa Tường Anh muốn gây rắc rối cho Đường Tuấn, nhưng bây giờ nhà họ Vương đã ra tay, cứu anh ta khỏi một phen rắc rối.