– Yên tâm, chuyện cần làm lão đa ta tuyệt đối sẽ hoàn thành.
Thư Thiên Hào vỗ ngực cam đoan.
Sở Vân nhếch miệng nở một nụ cười, tràn đầy ý vị thâm trường nói.
– Có những lời này của nghĩa phụ là hài nhi an tâm rồi.
Thư Thiên Hào nghe ra có chỗ không đúng, vuốt vuốt cằm mình, dò xét.
– Sao ta cảm thấy lời này có cái gì không đúng nhỉ? Tiểu tử không phải ngay cả nghĩa phụ cũng tính kế?
– Hài nhi sao dám! Bất quá trước mắt quả là có một kỳ ngộ. Nếu bắt được, Thư gia đảo chúng ta sẽ trở thành long đầu trong ngành sản xuất muối trong toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo. Nghĩa phụ người có làm không?
Nói xong, Sở Vân rút ra từ trên người một bản kế hoạch đưa cho Thư Thiên Hào.
– Quái bệnh Bích Lạc Hải Đái, con phỏng đoán sẽ biến thành dịch bệnh lan ra khắp Chư Tinh Quần Đảo? Còn có thể dẫn phát thị trường chấn động?
– Cái gì? Con đã nghiên cứu ra phối phương chữa trị loại quái bệnh này? Sao con có thể làm được?
– Cái gì? Là người Mèo mù đụng phải chuột chết? Tùy ý mà tạo ra?
Càng nghe, con mắt Thư Thiên Hào lại càng trợn lớn.
– Ta nói tiểu tử con cười quá gian trá, thì ra là có ý nghĩ này. Nghĩa phụ tin tưởng con, bất quá nếu quả thực đúng như con phỏng đoán. Nếu dựa vào một phương Thư gia chúng ta mưu lợi, chỉ sợ sẽ vời đến tai họa, được không bù nổi mất. Phải tìm minh hữu, mà trong Chư Tinh Quần Đảo minh hữu đáng tin cậy. Aizzz…
Thư Thiên Hào thở dài.
– Nhắc đến minh hữu, hài nhi có thể đưa cho người một đề nghị rất tốt.
– Ah, đề nghị gì?
Thư Thiên Hào kinh ngạc nhìn Sở Vân, lúc này trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng. Nhưng Thư Thiên Hào lại cảm thấy, vô luận là ánh sáng huy hoàng đến cỡ nào, cũng không bằng thần thái trong mắt Sở Vân lúc này.
Tròng mắt đen bóng, trong suốt, sâu bên trong tràn đầy hùng tâm tráng chí, tự tin phi thường.
Nhìn Thư Thiên Hào, Sở Vân hít sâu một hơi, sau đó phun ra bốn chữ.
– Thiên, Ca, Thư, Viện!
…
Ào ào ào ào…
Thủy triều đánh vào hai bên sườn mạn thuyền, tiếng thủy triều lên xuống liên tiếp, ý nhị dài lâu. Thân tàu trong sóng biển xóc nảy lay động, sắc trời màu trạm lam, hỗn hợp với ba quang màu thâm lam của nước biển phản xạ ngược trở lại, xuyên thấu qua song truyền hình tròn, chiếu rọi quang cảnh mộng ảo mơ màng.
Trong một gian phòng, phòng thủy thủ đơn với các phương tiện đơn xơ đơn điệu, làm nổi bật hơn một phần ý nhị biến hóa.
Trên chiếc giường thủy thủ, chăn đậm hơi chuyển sang sắc vàng, Sở Vân ngồi xếp bằng.
Hắn nhắm mắt suy nghĩ, Túy Tuyết Đao để trong lòng, ánh đao như nước, nhộn nhạo ánh ba quang.
Hô… Hấp…
Mỗi một lần hô hấp đều rất dài lâu, một cỗ linh khí từ Túy Tuyết Đao truyền qua, trải rộng tứ chi bách hài toàn thân Sở Vân, lặng yên cải tạo thân thể và khí chất của hắn.
Thế giới này, nguyên khí dư thừa nồng đậm tới cực điểm, tạo nên thế giới yêu linh phồn vinh như lụa. Dã thú, đồ vật, thực vật, mặc kệ là cái gì, chỉ cần dưỡng dục thành một phần linh quang nhất định là có thể siêu thoát bản chất, tấn cấp thành yêu thú, yêu binh, yêu thực.
Yêu linh biết cách hấp thu nguyên khí, thân thể yêu linh cường tráng, đã có linh tinh, nhưng trí thuệ tương đối nhỏ.
Thân thể con người yếu đuối nhưng trí tuệ xuất chúng, không giống như yêu binh, yêu thú, yêu thực, trực tiếp hấp thu nguyên khí thiên địa. Thế nhưng có thể trong góc bù hợp tác với nhau, mượn thân thể của yêu linh, hấp thu phần nguyên khí tinh hoa nhất, ôn thuần mà vô hại.
Những linh khí này trải rộng toàn bộ cơ thể của ngự yêu sư, lặng yên cải tạo, lặng yên biến hóa. Có thể khiến tố chất thân thể của những ngự yêu sư này không ngừng biến mạnh, kéo dài tuổi thọ. Nếu là yêu linh cấp bậc tuyệt phẩm trở lên, ngoại linh khí dưỡng dục bản thân ra, còn có thể giúp ngự yêu sư có một số năng lực đặc thù.