“Đương nhiên là không!Sinh nhật mẹ anh tôi đến làm gì?Chúng ta có là gì đâu?”
Phải nhỉ cô chỉ là tạm xem xét anh thôi chứ họ đã là gì của nhau đâu,dẫu biết là thế nhưng sao khi nghe lời phủ nhận của cô anh lại không được vui ấy nhỉ.Cô nhận thấy tâm trạng anh bất thường muốn quan tâm nhưng rồi lại bị anh đưa lên giường ôm ngủ.Cô cũng nghĩ có việc gì mai hõicung không muộn nên đã nhanh chóng rơi vào giấc mộng.Trong vòng tay của anh lúc đầu có hơi gượng gạo nhưng sau đó cô lại cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu….
Đến khi hơi thở của trở lại theo tiết tấu đều đều thì anh mới nhẹ rút tay ra ngắm nhìn cô một lúc và rời đi.Tiến thẳng đến quán bar uống rượu cùng đám anh em
“Nữa đêm nữa hôm cậu không ngủ cũng phải để tôi ngủ chứ”
Kiến Hạo cằn nhằn khi vừa đến nơi,còn Dương Khải thì uể oải bảo:
“Thiếu Tùng,chẳng ai giống cậu cả đêm khuya thế này lại đến đây uống rượu.Được rồi có chuyện gì nói đi”
Anh nốc hết ly rượu trong tay rồi vừa rót ly mới vừa nói:
“Tuyệt Yến vừa..ây da phiền quá đi mất chỉ là nhiều chuyện hỗn độn quá khó ngủ muốn gọi đến uống vài ly không được à?”
Kiến Hạo là một chàng trai phong tình cho nên mấy chuyện này anh đúng là rõ hơn họ một chút.Thấy bạn mình như thế thì lên tiếng:
“Cái cô Tuyệt Yến gì đó chắc là từ chối cậu ta rồi nên u sầu ấy đừng quan tâm hắn”
Dương Khải nghe xong liền hỏi lại Thiếu Tùng:
“Tôi còn tưởng là cậu muốn chinh phục thôi đấy không ngờ lại yêu thật à!”
Mặc mấy tên bạn thân hết chọc rồi mỉa mai anh chỉ tập trung uống rượu.Cả ba vị nam nhân hoàng kim của cái thành phố này nửa đêm uống rượu đến say khướt.Thấy thằng bạn mình tâm trạng không ổn lại thêm có hơi men trong người nên chẳng an tâm để hắn tự lái về.Vì thế Kiến Hạo nhanh trí lấy điện thoại của Tống Thiếu Tùng nhấn gọi cho một người bất kì
Vô tình dãy số hắn chọn lại là của Sa Tuyệt Yến đang lơ mơ ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang kên cô vô thức với tay bấm nghe:
“Ai vậy?”
“Tới bar Thiên Hải đón Thiếu Tùng về…hắn…hắn…ực..tút…tút tút”
“Nói gì vậy chẳng phải anh ta đang ngủ ở…đâu rồi?”
Còn bảo là cái tên say xỉn ở đầu dây kia nói nhảm đến khi nhìn bên cạnh chẳng thấy ai cô mới vỗ trán bất lực.Khuya thế rồi cô còn lấy xe ra lái đến đấy tìm người.Thứ đập vào mắt cô lúc đấy là anh nửa tỉnh nửa mê đang bị Giang Mỹ Ánh câu cổ đứng rất gần,qnh cũng vòng tay qua ôm cô ta bất giác máu nóng cô sôi lên đứng trước măt hắn gọi lớn:
“TỐNG!THIẾU!TÙNG!”
Nghe ba chữ này dù cho là có ở 18 tầng địa ngục hay đang bay đến 9 tầng mây cũng phải hoàn hồn tỉnh táo.