Tên gọi em khắc bên mạn sườn trái, vì tim anh còn đập là còn sống vì em.
Chúc quý cô tiểu thư của anh sinh nhật vui vẻ.
Lời nhắn được gửi từ chồng tương lai – Tiêu Cảnh Vũ.]
Đọc những dòng chữ Tiêu Cảnh Vũ viết, biểu tình Ngư Tranh chuyển từ lạnh nhạt sang cảm động, đến cuối cùng lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Ngư Tranh chợt hiểu ra, Tiêu Cảnh Vũ thay đổi không phải để cách xa cô nhiều hơn, tất cả cũng là vì anh chỉ muốn cô tự hào khi có một người bạn trai hoàn hảo.
Dù bị những lời nói ngọt ngào của Tiêu Cảnh Vũ mê hoặc, nhưng Ngư Tranh vẫn ý thức được rất rõ. Buổi sáng cô nhìn thấy hình xăm ngày sinh của mình trên tay Tiêu Cảnh Vũ, tức sẽ còn một hình xăm tên cô trên mạn sườn trái của anh.
Nếu việc Tiêu Cảnh Vũ xăm mình không phải quyết định tùy ý lúc cao hứng, điều này đồng nghĩa với việc anh đã lên kế hoạch từ trước, chỉ là không nói để tạo bất ngờ cho Ngư Tranh.
Tạm thời gác lại mọi việc, Ngư Tranh nhanh chóng cầm tấm thiệp trở lên phòng trong sự ngỡ ngàng của ông bà Ngư.
Giữa phòng khách, từ bánh kẹo cho đến chocolate đã rải đầy, ông bà Ngư sau khi thấy Ngư Tranh về phòng chỉ lặng lẽ nhìn nhau, sau đó quay lại tiếp tục phân loại bánh kẹo.
Ngay khi về phòng, Ngư Tranh vội tìm điện thoại bị ném lăn lóc trên giường, cô vừa mở máy đã phát hiện thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đã vượt qua mốc hàng trăm.
Qua những tin nhắn trước đó, Tiêu Cảnh Vũ tự nhận mình sai, nhưng có lẽ chính anh cũng không hiểu vì sao bản thân lại sai.
Ngư Tranh mới cầm điện thoại lên không lâu, Tiêu Cảnh Vũ đã tiếp tục videocall đến, nếu tính thời gian thì bên anh đã gần ba giờ sáng.
Đúng như bà Ngư nói, Tiêu Cảnh Vũ đã thật sự bị Ngư Tranh doạ đến mất ngủ.
Cô bình thản cầm điện thoại đến bàn học ngồi xuống, sau khi dựng máy đối diện camera với chỗ đang ngồi, cô mới nhấn nút bắt máy.
Ngay khi đường truyền được kết nối, hình ảnh đầu tiên Ngư Tranh nhìn thấy là gương mặt bơ phờ cùng mái tóc bị vò đến rối tung của Tiêu Cảnh Vũ.
Thậm chí Ngư Tranh còn chưa nói gì, anh đã gấp gáp lên tiếng: “Tranh à… Anh sai rồi… Nếu như anh biết em không thích anh xăm mình, anh đã nhất định không làm…”
Thái độ Ngư Tranh vẫn vô cùng điềm tĩnh, cô nhàn nhạt cất lời phủ nhận: “Em đâu có nói không thích anh xăm mình.”
Nghe đến đây, Tiêu Cảnh Vũ khựng người mất mấy giây, trong bụng đã muốn nói tiếp nhưng sợ lỡ lời chưa nên nói. Dẫu vậy anh vẫn thành khẩn khai báo: “Bạn cùng phòng ký túc xá của anh có một người anh họ mở phòng xăm nghệ thuật. Vì anh thấy đẹp, hơn nữa cũng muốn làm điều gì đó ý nghĩa nên đã xăm ngày sinh của chúng ta.”
“Ừm, rồi sao nữa?”
Lần này, trước câu hỏi bất ngờ của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ bị rơi vào thế bí. Đối diện với ánh mắt chất vấn của cô, anh chỉ có thể nhỏ giọng hỏi đáp: “Anh không hiểu.”
Ngư Tranh cũng không muốn kéo dài thời gian nói dong dài, cô trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Em vừa nhận được quà sinh nhật của anh.”
Biểu cảm của Tiêu Cảnh Vũ thoáng lên sự bất an, nhưng rất nhanh anh lại giả vờ không hiểu, vu vơ đánh trống lãng: “Em nhận được rồi à, nếu theo lịch vận chuyển ban đầu anh tính, phải tới gần sát sinh nhật em thì hàng mới về, không ngờ…”
Giữa lúc Tiêu Cảnh Vũ gượng cười nói năng vô chủ đích, Ngư Tranh lại thẳng thừng hỏi vào trọng tâm: “Anh muốn làm em bất ngờ? Anh cho em xem trước hình xăm ở tay là để dò trước phản ứng của em, nhưng không ngờ là em đột nhiên nổi giận?”
Nụ cười cứng đờ trên môi Tiêu Cảnh Vũ dần thu lại, anh nghiêm túc nhìn cô, thật lòng thừa nhận: “Phải, bởi vì anh không muốn tiếp tục dùng lời nói thoáng qua để chứng minh tình cảm. Những thứ thuộc về em, tất cả phải được đóng dấu lên đó.”
Nghe xong lời này từ Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh bỗng bất giác bật cười. Cô có liên tưởng, Tiêu Cảnh Vũ đang ví bản thân giống như một mảnh đất được khai hoang, bên trên đã được đóng cọc có tên cô làm chủ, thế nên mọi thứ trên người anh từ giờ trở đi đều thuộc quyền sở hữu của cô.
Thấy được nụ cười của Ngư Tranh quay trở lại, gánh nặng trong lòng Tiêu Cảnh Vũ liền vơi đi một nửa. Tuy nhiên anh vẫn chưa vội vui mừng, thay vào đó là hối lỗi đến cùng: “Là do anh suy nghĩ không thấu đáo, từ nay trước khi quyết định làm bất kỳ việc gì, anh cũng sẽ bàn bạc với em trước. Tuyệt đối không để em có cảm giác bản thân là người dư thừa.”
Cảm xúc nơi đáy lòng của Ngư Tranh lắng đọng lại, quả thật cô đã có ý nghĩ bản thân không còn quan trọng khi không được Tiêu Cảnh Vũ nói trước về chuyện hình xăm kia. Nhưng giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, Tiêu Cảnh Vũ không nói không phải vì Ngư Tranh không quan trọng, đơn giản chỉ vì anh muốn dành tặng cho cô món quà vừa bất ngờ vừa ý nghĩa.
Ngư Tranh khẽ mỉm cười nhìn thẳng vào Tiêu Cảnh Vũ qua chiếc màn hình nhỏ, từ thái độ đến giọng nói đều vô cùng nhẹ nhàng.
“Em đã từng rất kiêu ngạo vì những gì mình có được, đặc biệt là sự tự cao về tình cảm anh dành cho em. Sau đó em nhận ra em cũng biết sợ, em sợ đánh mất anh, sợ anh không biết rằng, em rất rất thích anh.”