“Con không cần. Con có Diên nhi rồi.”
“Con nói gì thế? Chỉ có một đứa làm sao được? Nếu lỡ như Phi Diên có chuyện gì…” Thái hậu nói đến đây thì ngậm miệng khi phát hiện ra ánh mắt trợn trừng của Tử Hằng. Bà nhận ra mình lỡ mồm vội sửa lại: “Ý ta là Phi Diên chỉ có một mình thì sẽ buồn lắm. Có thêm huynh muội thì sẽ vui hơn.”
“Đó cũng là chuyện của nhi thần. Mẫu hậu không cần phải bận tâm.”
“Con…”
Lệ Hân rất tức giận. Chỉ vì tên nam nhân đó mà Tử Hằng sẵn sàng giải tán cả hậu cung, chấp nhận chỉ có một đứa con trai duy nhất. Cho dù vẫn còn hai phi tử khác nhưng Tử Hằng trước giờ có động vào người ta đâu. ( Đêm động phòng có thực sự động vào hay không còn không rõ). Cho dù nó không hưu bọn họ nhưng việc nó đang làm cũng có khác gì đâu. Như vậy sẽ khiến những người đó tức giận, sợ rằng sẽ không muốn ở bên ủng hộ nó nữa.
“Con có biết những cung tần đó có gia thế như thế nào không? Bọn họ được đưa vào cung cũng đều là có lý do cả. Bây giờ con đuổi chúng về, con đối diện thế nào với các quan viên là người thân của chúng? Con không sợ bọn họ chống đối con trên triều à? Con có nhận thức được việc con đã làm có hậu quả nghiêm trọng đến thế nào không?”
“Con tự thấy mình không làm gì sai. Ngược lại con là đang cứu con gái của bọn họ. Các nàng ấy đã vào cung được mấy năm rồi và chắc chắn cả đời cũng sẽ không có được sự chú ý của nhi thần đâu. Nếu như vậy chẳng phải nhi thần đã vô tình làm lỡ dở cuộc đời của các nàng ấy sao. Thay vì đó nhi thần để cho các nàng trở về tìm một mối hôn sự tốt hơn. Như vậy là nhi thần đang cứu cả đời của các nàng ấy mà.”
Thái hậu nghe xong mà sửng sốt. Bà chưa từng có suy nghĩ như vậy. Từ trước đến nay vua có tam cung lục viện vốn là chuyện rất bình thường. Ngay cả thời của tiên hoàng Châu Văn Phương, phi tử tuy có hai nhưng những cung tần ở vị trí thấp hơn thì đến mấy chục.
Châu Văn Phương ngày đó cũng không quan tâm đến những người đấy mà chỉ ngủ với hai vị phi tử cho nên mới chỉ có một mình Tử Hằng. Sau khi Văn Phương rời khỏi hoàng cung thì hậu cung cũng bị giải tán, không giữ lại bất kì một người nào. Còn đến thời Tử Hằng, vua mới hai mươi sáu tuổi, còn trẻ trung khoẻ mạnh lại đi giải tán hậu cung, chỉ sủng một tên nam nhân.
Từ cha đến con tại sao đều như thế này? Đều bị một tên nam nhân làm cho quay cuồng, làm cho đảo lộn triều chính. Lệ Hân càng nghĩ lại càng tức giận. Trước kia bỏ lỡ không xử lý được Ninh Cảnh Thần, lần này nhất định không thể để yên cho Phương Hồng Thanh. Bà không muốn giương mắt lần thứ hai nhìn thấy con trai của mình đi theo vết xe đổ của tiên hoàng ngày trước, càng không muốn phải trải qua nỗi đau khổ đó thêm một lần nữa.
Hiện tại bà phải nhịn. Tử Hằng thích Hồng Thanh nhiều đến như vậy, cái gì cũng nghe theo lời y. Trước mắt bà không thể động đến tên đó, ngược lại còn phải đối tốt với y, nếu không muốn tình cảm mẹ con bị sứt mẻ.
“Được. Nếu con đã nói như thế thì ai gia không còn gì để nói nữa. Con muốn làm gì thì làm. Không trấn an được mấy quan viên kia thì đừng có trách ai gia không báo trước.”
“Vâng. Mẫu hậu cứ yên tâm.”
Sau đó Tử Hằng đỡ Hồng Thanh trở về. Thái hậu cũng không nói thêm gì nữa. Hồng Thanh hơi ngạc nhiên một chút. Thái hậu chỉ mắng vậy rồi thôi chứ không có làm gì. Sự việc kết thúc nhẹ nhàng hơn hắn tưởng.
…***…
Sau khi trở về, Tử Hằng cho viết một bức thư gửi đến tất cả những gia đình có cung tần bị hắn trả về nói rõ nguyên do hắn làm như vậy. Hắn nói giống như cách mà hắn đã giải thích với thái hậu, muốn cho các cô ấy một mối hôn sự tốt hơn, tránh lãng phí cuộc đời trong hậu cung. Lời lẽ chân tình và có lý như thế không ít gia đình đã cảm kích sự đối đãi của bệ hạ. Nhưng cũng có số ít những người vẫn nuôi ảo tưởng muốn được làm người bên cạnh hoàng đế. Bọn họ muốn để con gái tham gia tuyển phi lần nữa mà không biết rằng Tử Hằng sẽ không tổ chức tuyển phi lần nào nữa.
Mấy ngày sau đó cuộc sống trong cung khá bình yên. Có lẽ do hậu cung đã vắng vẻ đi rất nhiều nên Hòa phi và Lan phi đều không tìm được thú vui gì khác. Mỗi ngày chỉ đi ra ngoài dạo chơi xung quanh rồi uống trà, dùng bữa hoặc tưới hoa. Cuộc sống vô cùng nhàm chán.
Trái ngược với bọn họ, Hồng Thanh và Tử Hằng những ngày sau đó ra sức kèm cặp và chỉ dạy thêm cho Phi Diên để cậu nhóc theo kịp bạn bè trong lớp. Tử Hằng còn đích thân dạy võ cho con trai. Phi Diên tư chất thông minh nhưng vẫn là không thích học, ngoại trừ luyện võ. Mỗi lần học hành thấy chán cậu nhóc lại lôi bằng được Thanh Trúc đi chơi với mình.
Thanh Trúc ngày càng mở lòng và thân thiện hơn nhưng cũng chỉ với những người xung quanh cậu nhóc. Với những người mà cậu không thân hay không biết thì gương mặt vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh y như trước kia. Cậu xem Phi Diên là bằng hữu duy nhất. Cũng chỉ khi ở bên cạnh Phi Diên, Thanh Trúc mới dần trở về sống với đúng tuổi của mình.
Thấm thoát cuộc sống bình yên trôi qua đã nửa năm. Cho đến cuộc thi săn bắn mùa xuân hàng năm lại được tổ chức.