Cậu nhớ mãi không quên được cái tô có chân, giờ khó lắm mới có cơ hội nên đương nhiên muốn biến nó thành hiện thực rồi. Tuy thân thể biến từ cái tô to thành một viên kẹo tròn trịa khiến người ta phấn khích, nhưng vẫn có chút buồn rầu.
Có lẽ đây chính là tình tiết thế thân mà chị Âm Âm thường nói.
Bùi Thanh Nguyên nghe cậu nói vậy, trong đầu bỗng có một suy nghĩ mơ hồ.
Robot có hình dáng độc đáo này sẽ được mọi người yêu thích sao?
Dù có hay không thì nó cũng là một thứ mới mẻ chưa ai từng thấy.
Sự mới mẻ là một yếu tố quan trọng giúp một thứ gì đó thu hút sự chú ý của mọi người.
Bùi Thanh Nguyên vẫn chưa thể xác định được liệu con robot này về sau có thể tạo ra đủ lượng truyền bá để hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nhưng hắn tin chắc rằng nếu mình thật sự làm ra được một con robot kiểu này rồi quay video lại đăng lên, những học sinh cấp ba thích chạy theo xu hướng trên internet như Phó Thành Trạch hay Lâm Tử Hải nhất định sẽ thấy mới mẻ mà chia sẻ cho bạn bè của mình.
Dù có thể dùng nó để hoàn thành nhiệm vụ hay không thì đây vẫn là một cơ hội để thử sức và học hỏi.
Bùi Thanh Nguyên không do dự nữa, trầm giọng nói: “Anh sẽ thử làm ra nó.”
Quý Đồng lập tức cười tươi như hoa: “Ký chủ cố lên!”
“Cố lên.” Phương Hạo nghiêm túc dặn hắn: “Anh phải làm đẹp chút đấy, không được ẩu đâu, vì cái mũ này có một nửa của tôi nữa.”
Rõ ràng trông Phương Hạo còn nhiều tuổi hơn cả mình, nhưng chẳng hiểu sao Bùi Thanh Nguyên lại có cảm giác như đang nghe học sinh Tiểu học nói “Cho cậu ăn này, nhưng ăn từ từ thôi vì tớ cũng muốn ăn nữa”.
Trong lòng hắn thấy hơi buồn cười nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại: “Tôi sẽ cố gắng.”
Mấy ngày sau đó, Bùi Thanh Nguyên mua một bộ phát triển bo mạch đơn chip cơ bản để luyện tập, sau khi quen với các mạch và hệ thống điều khiển cơ bản nhất xong, hắn mua gom toàn bộ các linh kiện đã được liệt kê trong bản vẽ rồi bắt đầu lắp ráp cục bộ.
Mặc dù Quý Đồng có thể biến ra đồ vật nhưng những thứ đó chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn giống như hình thái con người của cậu, cho nên không thể ỷ việc chuẩn bị linh kiện này cho cậu được.
Trong quá trình lắp ráp, những lúc gặp phải nội dung không hiểu được, Bùi Thanh Nguyên sẽ tìm kiếm sự trợ giúp trên diễn đàn trao đổi của những người yêu thích robot lớn nhất trong nước. Bởi vì với tư cách là một hệ thống, Quý Đồng chỉ “sở hữu” những kiến thức ấy chứ không thể áp dụng chúng một cách linh hoạt và có hiệu quả như chuyên gia loài người chân chính.
Thật ra hắn cũng có thể hỏi trực tiếp Tiêu Kiến Bình, nhưng trình độ của Tiêu Kiến Bình lại quá cao, chỉ nghe giải thích đơn phương như vậy sẽ thiếu mất sự thấu hiểu chỉ xuất hiện khi giao lưu tranh luận với người khác.
Theo gợi ý của Quý Đồng, Bùi Thanh Nguyên đã đăng bài viết kèm theo một phần cụ thể trong bản vẽ của robot Viên Kẹo lên để giúp hắn miêu tả vấn đề của mình rõ ràng hơn.
Sau khi nhìn thấy bản thiết kế có trình độ cao này, rất nhiều người dùng internet tỏ ra hứng thú. Bọn họ sôi nổi trả lời bài đăng, không chỉ nhiệt tình trả lời câu hỏi của Bùi Thanh Nguyên mà còn hỏi lại một số vấn đề liên quan đến bản thiết kế.
Đối với chuyên này, những lúc Bùi Thanh Nguyên không trả lời được, Quý Đồng sẽ trả lời thay hắn.
[He he he*: Thiết kế này đẹp thật sự, không ngờ phần khớp còn có thể xử lý như vậy luôn. Dạo này tôi sắp bị servo motor hành hạ đến mức nhìn thôi đã thấy buồn nôn rồi. Cậu có thể chia sẻ chút ý tưởng khi thiết kế phần này không?”– Raw là 鹤盒赫 (hè hé hè) nên tui để tạm là He he he vì tra không ra nghĩa gì cả.
Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng ngồi song vai nhau trước bàn học, hai bờ vai với chiều rộng khác biệt lại gần như nằm trên cùng một đường ngang, vì Quý Đồng đang ngồi trên một cái ghế cao của trẻ em.
Thấy bình luận trả lời kia, Bùi Thanh Nguyên quen cửa quen nẻo đẩy laptop sang bên trái đến trước mặt Quý Đồng.
Quý Đồng nhìn lời khen của người dùng internet này, trước cười sung sướng, sau lại ra vẻ thâm trầm sờ cằm giống như đang nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Bùi Thanh Nguyên kiên nhẫn chờ đợi, nhìn Quý Đồng nghiêm túc gõ phím bằng mấy ngón tay ngắn xíu. Một lát sau, cậu gõ xong lại đẩy laptop sang chỗ hắn.
Hắn tò mò nhìn màn hình.
[Người dùng internet 6391323: À, có gì đáng để chia sẻ đâu.]Chỉ vài chữ ngắn gọn đã thể hiện được phong thái của một thiên tài ẩn dật.
Bùi Thanh Nguyên:…
Hắn ngoái sang nhìn Quý Đồng, đang định nói gì lại thấy Quý Đồng xòe bàn tay ra.
“Tay em nhỏ, gõ chữ mệt quá.”
Nhưng thật ra là cậu cũng chẳng biết, ai biết được dữ liệu thông minh tạo ra bản thiết kế này nghĩ gì?
Bùi Thanh Nguyên nghe hiểu ẩn ý trong lời cậu, hắn thành thạo mở ngăn kéo, lấy một cái thạch rồi bóc ra đưa cho cậu.
Đã hai tiếng Quý Đồng chưa ăn vặt, quả thật rất là mệt.
Trong tiếng reo hò rộn ràng của bạn nhỏ, những cánh chim ngoài cửa sổ bay lướt qua bầu trời quang đãng của ngày Đông.
Ăn hết thạch, Quý Đồng mong mỏi nhìn bầu trời bên ngoài: “Nhuyễn Nhuyễn, mùa Đông đến rồi, bao giờ mới có tuyết vậy?”
Cậu với Phương Hạo đã hẹn nhau quyết đấu trong tuyết.
Bùi Thanh Nguyên đã sống ở thành phố này rất lâu rồi, nghe cậu hỏi vậy, hắn nhớ lại thời gian tuyết rơi năm ngoái rồi trả lời: “Sắp rồi, tuyết sẽ rơi vào tháng 12 hàng năm.”
“Tốt quá.” Quý Đồng nhìn áo len ấm áp trên người ký chủ, bỗng nhớ ra cái gì: “Đúng rồi, em mua quà cho anh đó!”
Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu chạy nhanh về phòng, trong lòng không khỏi tò mò chờ đợi.
Dạo này Quý Đồng rất thích mua đồ online, ngày nào cậu với Phương Hạo cũng dùng năng lực đặc biệt của hệ thống để càn quét đủ thứ thú vị trên các trang web mua sắm, sau đó lại ngồi than ngắn thở dài cảm khái vì sự sáng tạo kỳ diệu của con người.
Chẳng qua bọn cậu không mua nhiều đồ lắm, vì dùng tiền tích lũy của hệ thống đổi lấy tiền của thế giới này nên phải tiêu tiết kiệm. Còn Phương Hạo lại khá giàu nên ngày nào cũng có thể mua mấy thứ mà học sinh Tiểu học thích.
Bùi Thanh Nguyên vốn định cho bọn cậu tiền nhưng lại bị từ chối. Hai hệ thống nói muốn tự lực cánh sinh nên hắn đành chuyển sang mua thạch với đồ ăn vặt để sẵn trong nhà.
Cửa phòng mở ra lần nữa, Quý Đồng tươi cười đi ra ngoài, hai bàn tay cậu giấu sau lưng: “Anh đoán xem là cái gì?”
Bùi Thanh Nguyên với trí nhớ cực kỳ tốt của mình vẫn nhớ tâm nguyện chưa hoàn thành của Quý Đồng: “Hoodies khủng long à?”
“Hóa ra ký chủ muốn hoodies khủng long hả? Sao anh không nói sớm!”
“… Ý anh không phải vậy.”
…
Chẳng mấy đã đến ngày Đại học Giang Nguyên tổ chức kỳ thi tuyển sinh riêng.
Các thí sinh lục tục đến, chờ đợi bên ngoài phòng thi. Có người còn lật sách giáo khoa ra xem, cũng có một số sinh viên của trường đang giúp đỡ duy trì trật tự, bầu không khí vừa căng thẳng vừa ồn ào.
Kiều Vân Hạc là sinh viên năm 2 chuyên ngành Trí tuệ nhân tạo, hôm nay anh với các bạn cùng lớp được thầy gọi đến giúp đỡ, dẫn các em cấp ba không biết đường đến phòng thi. Sau khi xong xuôi thì ngồi tán gẫu với nhau.
“Cái servo motor của cậu làm thế nào đấy? Tôi thấy robot của nhóm cậu cử động linh hoạt hơn nhiều.”
“Bắt chước theo thôi, không ngờ lại thành công.” Kiều Vân Hạc muốn lấy điện thoại ra xem nhưng thấy thầy đứng gần đó nên lại thôi. “Không biết chủ thớt kia nay có lên bài nữa không, muốn vào diễn đàn xem thử ghê.”
“Trên diễn đàn có bài viết hay ho nào à?”
“Là một bài đăng nhờ giúp đỡ bình thường, nhưng chủ thớt thú vị lắm.” Nói đoạn, vẻ mặt Kiều Vân Hạc lập tức hớn hở: “Những vấn đề cậu ta hỏi đều rất cơ bản, nhìn thì có vẻ là một người mới, nhưng mà cậu ta lại đăng một bản thiết kế cực kỳ trâu bò. Hơn nữa, thỉnh thoảng nội dung cậu ta trả lời rất sâu xa, còn cực kỳ khí phách nữa.”
Anh nghĩ xem phải hình dung như thế nào: “Giống nhà khoa học kỳ quái không bao giờ ra ngoài ở trong phim ấy, cậu sẽ không biết được lời nào của người ta là thật, lời nào là trêu cậu.”
“Thật hả?” Cậu bạn bên cạnh tỏ ra không tin.
“Thật, tôi cảm thấy người nọ là một ông già kỳ lạ ham vui, người kiểu có râu trắng đó, mới đăng ký diễn đàn để chơi đùa với đám thanh niên.” Kiều Vân Hạc sờ cái cằm trơn bóng của mình, cân nhắc nói: “Hay là khi nào rảnh rỗi tôi thăm dò thử xem?”
Cậu bạn ngồi cạnh hiển nhiên cũng bị gợi lên hứng thú: “Tối tôi cũng vào xem thử xem.”
Hai người đang nói thì nhìn thấy phía trước có thí sinh đi đến, lập tức ngừng tán phét, thể hiện phong thái lịch sự chững chạc của đàn anh: “Em ơi, phòng thi bên này, còn 10 phút nữa là đến giờ, em có thể để balo trên bàn ở bên kia.”
Cậu học sinh cấp ba trước mặt có vóc dáng rất cao, ngoại hình cũng xuất chúng vô cùng. Hắn mặc một chiếc áo len màu be, quanh cổ quàng một chiếc khăn màu xanh đậm. Lúc hắn bước đi, chiến khăn hơi bay lên để lộ hình thêu cây nấm màu trắng đáng yêu ở mép khăn, thoạt nhìn không mấy phù hợp với khí chất lạnh lùng của hắn.
Nghe Kiều Vân Hạc hướng dẫn, hắn lễ phép trả lời: “Cảm ơn anh.”
Chờ hắn đi qua rồi, Kiều Vân Hạc với cậu bạn bên cạnh quay sang nhìn nhau.
Cậu bạn kia dùng khẩu hình để bày tỏ sự ngưỡng mộ trong im ắng: “Đẹp trai khiếp —”
Kiều Vân Hạc luôn tò mò với những thứ kỳ lạ cũng dùng khẩu hình đáp lại: “Nấm kìa —”
Có giảng viên thấy hai người họ như vậy bèn cười mắng một câu: “Hai em đang diễn kịch câm đấy à?”